Bài đăng phổ biến

Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

Em, điều mà anh không bao giờ có được! 1

Tên: Em, điều mà anh không bao giờ có được !
Tác giả: Bố Thiên Hạ
Nguồn: Liên Xô chống mĩ
....................................................

Câu truyện bắt đầu vào 1 tuần sau tết khi ba mẹ mình vừa mới đi ngoại về.

- Máy này chụp hình đẹp quá ha mợ bảy ( mẹ mình ), nhìn nè con bé này ăn ảnh ghê luôn, tiếng bà hàng xóm lanh lảnh.
Mẹ tui trả lời.
- Ờ, máy xịn mà, mà không ngờ con bé này càng lớn càng ra dáng ghê, đẹp hơn hẳn mẹ nó ngày xưa.
Haizz, bực mình ghê, ngày nào cũng vậy, mổi lần tui đang chơi game là mấy bà hàng xóm lại qua tám dóc với mẹ, tụm ba tụm bảy nói cười inh ỏi, chả tập chung chơi được, đang mưu đồ chiến lược, bài binh bố trận mà cứ ồn ào thế kia thì làm sao tập trung nỗi, bỗng mẹ tui lên tiếng.
- Phoooooooooooong !
- Dạaaaaaaaaaaaaaaa
- Tới đây mẹ biễu
Ôi trời nãn ghê, đành rời xa vợ yêu dấu ( cái laptop ) lê cái xác bước tới cái chợ chòm hỏm kia coi có chuyện gì.
- Cái máy ảnh sắp hết pin rồi nè con, đi sặc pin đi con.

Cầm cái máy ảnh, tui bước lên lầu, vừa đi vừa xem thử coi có cái gì mà mấy bà kia cmt ghê vậy. Thì chỉ có mấy tấm hình ba mẹ chụp bên ngoại hồi tết thôi, hình ba tui với kết bia, hình thằng em chạy ngoài vườn, hình nhà ngoại và hình …., ơ ơ tụi như khựng lại, mất vài tiếng à nhầm vài giây để há hóc mồm sau đó mới bình tâm lại, từ từ xem kĩ tấm hình, trong hình có 3 người, một người tui biết, bà chị 2 con của cậu 2 vừa mập vừa xấu đứng bên phải. 1 con nhỏ lạ hoắc nhìn cũng xấu hoắc luôn đứng bên trái và trọng tâm của tấm hình là người con gái khoảng 15 – 16 tuổi, đôi môi son đỏ thắm, dáng người thon thả nhỏ nhắn, mái tóc thắt 2 bính và kèm theo khuyến mãi đăc biệt, một nụ cười vô cùng dể thương và đôi mắt thơ ngây ngất ngây con gà tây. Tui chú ý nhất là đôi mắt với cặp lông mày công vút ấy, nó trong sáng và hồn nhiên một cách thánh thiện. Nói 1 chút về quê ngoại và dòng họ bên ngoại tui, quê ngoại tui khá xa, bên ngoại thì có 6 người, mẹ tui thứ tư, bên ngoại thì tui chỉ biết có nhà cậu mợ 2, dì út, mợ 5 ( biết mỗi mợ 5 thôi, cậu 5 với mấy đứa em họ thì chịu ) với ông bà ngoại còn mấy người khác thì tui bó tay, hồi nhỏ đi ngoại chơi đc mấy lần nhưng tới lớp 5 thì không đi được nữa, thôi lan man vậy đủ rồi xin tiếp tục câu chuyện.
Trong máy còn rất nhiều tấm hình khác nữa của em ý, tui ngắm nghía cả nửa tiếng đồng hồ rồi copy vào máy tính, trong bụng đang thơ thẩn suy nghĩ “ chả biết nàng là con gái nhà ai mà làm bần tăng phải động lòng phàm tục vậy, haizz amen xin chúa rủ lòng tha thứ cho ý đồ đen tối sắp tới của con, con phải có nàng bằng mọi giá “

Định bụng hè này sẽ lên ngoại chơi rồi hehehehe…., nhưng tiếc thật năm đó tui thi đại học, thi xong rồi cũng quên luôn chuyện đó nhưng trên đời có ai đoán được chữ ngờ.
8 tháng sau, khi tui đã đậu đại học, trường cách nhà cũng không xa lắm chỉ khoảng 7 km nên có thể ở nhà mà không cần ra nhà trọ.

Và đó cũng là lúc bà chị hổ trắng gầm gừ ( bả tuổi con hổ ) của tui lấy chồng, lấy ai không lấy, lấy ngay con heo mập ú, nhưng kệ ổng cũng đẹp trai và khá biết chiều em vợ, gia thế cũng không phải nhỏ, he he. Đám cưới chị tui có thể nói là khá lớn ở 1 thị trấn nhỏ này, nhà tui có 3 tầng, tính luôn cái sân thượng và cái sân trước cũng kê gần được 20 bàn.
Vào lúc 2 : 47 chiều vào cái ngày mà tui không thể nào quên được, cái ngày đó là ngày bất đầu 1 chương mới trong cuộc đời tui.
Kéttttt, tiếng xe hơi thắng lại, tui vẫn đang chiến cái trò dàn trận cũ rích mà tui chơi từ hồi cấp 2 tới giờ, chả thèm nhìn ra ngoài vì âm thanh đó bây giờ khá quen thuộc, rồi bổng có 3 người đi vào tui ngó ra.
- Mẹ con ở đâu vậy ?
Tiếng mợ 2 làm tui giật mình, ngước lên nhìn. Tui trả lời bằng giọng hơi ấp úng vì bất ngờ.
- Dạ mẹ con ở đằng sau đó mợ.

Mợ 2 bước nhanh vào trong, đi theo sao là 2 con tiểu yêu 1 mập 1 ốm mà tui phải gọi bằng chị, đứa lớn thì bằng tuổi tui ( bà chị 2 vừa mập vừa lùn ) đang vừa đi vừa cầm dd bấm liên tục, đứa nhỏ thì mới học lớp 5, nhìn tui mà không thèm chào lấy 1 tiếng, ừ mà cũng phải tui có bao giờ chào tui nó đâu. Và còn 1 người nữa, với dáng người mệt mỏi tay sách 2 cái vali to đùng, gương mặt xanh xao nhợt nhạt nhưng trên má vẫn có chút ửng hồng, hàng mi cong vút, đôi mắt to 2 mí mơ màng đen nhánh, bổng làn môi đỏ thắm kia mĩm cười khi nhìn thấy ánh mắt mất hồn của tui đang nhìn nàng, một nụ cười xã giao chào hỏi thôi mà sao nó xinh thế kia nhỉ, tui cũng cười đáp trả và khi chớp mắt nhìn xuống đồng hồ trên máy tính 2h 47 phút chiều.
Em ấy bước ra đằng sau theo mợ 2, còn tui thì hồn vẫn chưa nhập vào xác kịp nên cứ ngồi thừ ra được 1 lát rồi lại chăm chú vào màn hình, khi nhìn vào thế trận trong game thì eo ơi sắp thua mất rồi, đúng là hồng nhan họa thủy, mất nước như chơi ấy, đang cố gở lại, trò này mình chơi cả ngàn lần rồi lv đã đạt đến mức bá đạo nên chuyện xoay chuyển thời thế cũng rất đơn giản, đang gở lại thì tiếng mẹ tui từ đằng sau vọng ra.
- Pé Hương con ra đằng trước nằm võng nghĩ đi.
- Nhìn con bé tôi nghiêp ghê, có đi xa như gì bao giờ đâu. Say xe ói quá trời luôn. Tiếng mợ 2 vang lên.
- Dạ con mệt 1 chút thôi mà.
Đó là lần đầu tiên tui nghe 1 giọng nói mà cho tới bây giờ khi nghe thấy nó là tui lập tức nhận ra dù nó có lẫn trong cả biển người đi chăng nữa, nó có chút gì đó con nít, giọng cao cao, trong trẻo nghe không lẫn vào đâu được.

Hương từ từ bước ra, ngồi vào võng rồi ngã người lên võng ra vẻ mệt mỗi lắm, cái võng nằm đối diện chổ tui ngồi, tui đang chăm chú ngắm thì phát hiện ánh mắt ấy đang nhìn về phía mình, tui lúng túng nhìn xuống màn hình ra vẻ không quan tâm, chốc chốc lại lén nhìn lên, khi Hương nhắm mắt nằm nghỉ tui mới dám nhìn 1 cách đường hoàng và kĩ lưỡng, phải công nhận là, dáng em đẹp thật, dáng người thon thả, ngực tuy không to nhưng không hề nhỏ nhé, vòng eo thon gọn, 2 chân không dài nhưng cũng thon thon, vòng 3 quay về phía không nhìn thấy được nên mình xin lổi nhé hẹn khi khác , dáng ngủ cũng là lạ, cái tay cứ nhịp đều đều như mình đang tự ru mình ngủ vậy. Nói thật nhé đây là lần đầu tiên mình cảm thấy không có chút cảm giác gì với vợ (laptop) mình, mà lại đi ngoại tình qua ánh mắt và tư tưởng tới người con gái mới gặp cách đây và phút.

Các nhân vật đã được thay tên.
Đố các bạn nhé n/v Hương có quan hệ ( là gì ) với n/v chính ?

Chán không thèm chơi nữa tui định tắt cái laptop và cất đi thì mợ 2 ra và bảo bật hình đẹp cho mấy đứa chị kia coi, tui mở cả kho hình gần 1 gb cho bọn con gái xúm lại coi, hình phong cảnh, hình người mẫu, hình vui …. Cả pé Hương cũng tới coi, tui bấm 1 hồi mỗi tay quá ngước lên nhìn thì Hương đã đi đâu mất còn 2 bà chị kia thì cứ đòi xem miết.

Xem 1 lát rồi cũng chán, 2 bà chị kia lại kéo nhau lên lầu, còn Hương đi đâu rồi nhỉ, tui chả biết, định đi kiếm thử nhưng rồi nghĩ lại hem lẽ mình dại gái thế, người ta đã vào nhà mình rồi thì còn chay đi đâu được mà phải kiếm, định bụng làm tiếp ván nữa vì nãy giờ chơi được có mấy tiếng nhưng khi nhìn vào màn hình thì chả còn chút cảm hứng, đầu óc cứ nghĩ về cái gì đâu không biết >.<. Đúng là anh hùng xưa nay chưa bao giờ vượt ải mỹ nhân, tui cất vôi cái lap, chạy ra đằng sau qua bên hiên nhà, chổ bàn pha chế lấy nước uống, à quên nói 1 chút về ngôi nhà của tui nhé, thật ra đó là cái quán café, chia làm 2 bên, 1 bên là nhà ở, 1 bên làm quán nước, khu vực quán café gồm 3 phần, dưới sân trước khá rộng để kê mấy cái bàn ghế và sân để xe, tầng 1 khá nhỏ có 1 số góc khuất để kê 2 cái bàn, cho mấy cặp tình tha hồ mà hú hí, tầng sân thương được thiết kế công phu, rất đẹp lại rộng rãi, có mái che, từ sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh khu công nghiệp mới mở đằng sau và khu chợ đằng trước, quán café lại nằm ngay ngã ba và đối diện chợ nên cực kì đông khách.

Tui múc ly nước đá và nhìn ra đằng trước, à thì ra Hương ở đây đang ngồi tám với mẹ mình, định bụng tới gần coi thử xem họ đang nói gì nhưng rồi nghĩ lại, mình đàn ông con trai mà lại đi nghe mấy chuyện đàn bà con gái thì cũng không ổn lắm, thôi nhìn 1 chút cho đở nghiền rồi đi vậy. Bổng dưng có tiếng gọi ngoài cửa.
- Phong ơi, thằng khỉ gió mày có nhà không ? Tiếng thằng Đạt, bạn thân từ hồi ở chuồng tắm mưa, nhà nó cách nhà mình 2 căn.
Đệt con mẹ nó, thằng mất dạy, tới giờ nào không tới lại tới ngay lúc ngắm gái mới ghê, chợt nhớ lại có hẹn với nó đi ra chợ sắm đồ để mai mốt ăn đám cưới.
Thằng mặt l…, chợt nhớ lại đang đứng gần 2 phụ nữ kia mà lại thốt ra 1 câu quăng tục thì mất tư cách hết, hên chưa kịp thốt ra.

Tui chạy ra ngoài vừa thấy nó, đang ngồi trên xe, thấy mặt tui nó định xuống xe đi vào nhà, tui ngăn lại, thằng này mà gặp con bé ấy chắc khỏi đi chợ rồi trồng cây ở nhà tui luôn mất.

- Đi luôn đi mày, tao đang gấp.
- Ờ, mày có chuyện gì gấp lắm hay sao mà chả thèm thay lấy cái quần dài thế ?
- Kệ tao, cũng đéo có chuyện gì đâu, mẹ tao bả đang bốc hỏa nên tao phải chuồng lẹ.

Nghe tới đó thằng mặt lìn tím mặt, rồ ga phóng thẳng, mẹ tui bình thường khá là nhu mì nhưng mỗi khi bực mình thì ngồi nghe chửi cở 4 5 tiếng mới xong nên nó ngán lắm chả dám vào nhà.
Truyện đi mua đồ không có gì đáng nói, chiều mua sắm được vài món 2 thằng ghé vô nhà mấy thằng khác rủ chiều đi đá banh ở sau nhà tui, rồi tui với nó phóng xe về, nó về nhà thay bộ đồ rồi lát nữa sang bãi cát sau nhà tui đá banh.

Tui cầm bọc đồ quăng xuống cái ghế, đang mặt quần ngắn áo thun nên cũng khỏi cần thay, đi ra sau nhà mé bên hiên tui thấy Hương đang ngồi trên lan can, lưng dựa vào cột, mắt nhìn xa xa vào bãi cát, những tia nắng và nhạt của buổi xế chiều chiếu xuyên qua làn tóc rối, sống mũi cao cao, làn mi cong, đôi má ửng hồng, bất chợt đôi mắt ấy chuyển hướng nhìn về phía tui, tui hơi bất ngơ nhưng cũng kịp nở 1 nụ cười thân thiện, Hương cũng cười ánh mắt như đang muốn nói 1 điều gì đó, có phải chăng em đang nói “ anh chưa kéo khóa quần kìa “, he he nói chơi cho vui thôi, lúc đó mình cũng không nói gì định bụng sẽ qua bắt chuyện với em ý nhưng vừa đúng lúc đó.
- Phong mày đi lấy trái banh ra coi !

Tui tức muốn điên lên, thằng chóa sao nó cứ phá mình hoài vậy ta, định chửi “ Thằng mặt lìn mày đi mà tự lấy “ nhưng đành để lần sau vậy, mình đang đóng vai lịch sự.
- Đợi tao chút thằng quỷ.

Tui quay vào nhà lấy trái banh rồi chạy ra sân cát và không quên nhìn em rồi cười chào hỏi 1 cái, mấy bạn đừng xem thường cái nụ cười chào hỏi ấy, nhiều khi nó còn uy lực hơn cả việc bạn chạy lại chào 1 cái tôn trọng.
Tui với nó dợt dợt vài đường chờ bọn kia tới thì bỗng nhiên đang chơi 1 lát nó khựng lại, hai mắt nhìn vào bên hiên nhà tui, nó hỏi.
- Ê Phong, ai mà nhìn xinh quá vậy mậy ?
Tui cũng quay vào và thấy Hương vẫn đang ngồi đó và nhìn ra ngoài này, khoảng cách không xa lắm, thằng này bắt sóng nhanh dữ.
- Chắc bà con họ hàng bên ngoại tao xuống ăn đám cưới đó.
- Thiệt hông ba, giới thiệu cho tao đi.
- Tao còn chưa quen nữa mà sao giới thiệu cho mày được.
- Mày xạo quá, mày đào hoa nhất trường mà gái đẹp ngay trong nhà mà chưa làm quen được thì làm sao tao tin nổi.
- Thiệt đó ông nội, ông tưởng con là thần cưa gái chắc, tao cũng nhát gái lắm chứ bộ.
- Nó đấm vào vai tui 1 cái, nhát con mẹ mày, định làm cừu non hả con sói già ?
- Hehe tao chưa làm quen thôi mà, để tối tao làm quen rồi giới thiệu cho.
- Nói vậy còn nghe được, để tối tao qua uống nước.


Đang nói chuyện thì đội tuyển quốc gia cũng đã tới, chia làm 2 đội, hôm đó là hôm có nhiều thằng bị chấn thương nhất, đang chạy mà tự nhiên gặp 1 thằng đứng như trời trồng, tránh không kịp tông vào thế là 2 em ra sân, con trai thằng nào cũng như thằng nào đá banh mà đéo nhìn banh lo nhìn bưởi không vậy à.

Tui lâu lâu cũng ngó ngó 1 chút, thấy em cũng đang nhìn ra ngoài này, mà không biết nhìn ai nhỉ ? Thầm nghĩ trong bụng “ chắc mình chứ còn ai nữa ( cái này gọi là thẫm du tinh thần đó mấy bạn ) “
Tàn cuộc, thằng nào thằng nấy mệt rã rời, rồi bọn nó xúm lại mình, hỏi chí chóe, nản ơi là nản, cứ như mình là quản lí của ngôi sao nổi tiếng không bằng, thằng nào cũng quyết định “ tối nay tao sang nhà mày uống nước “.

Tối nay phải kêu mẹ làm cái menu mới mới được, bao gồm các món “ anh mời em đi chơi 1 bữa được không 100k/1ly…., em tên gì vậy …..150k/1ly, đặt biệt món “ mình làm quen nhé 300k/ly “ rồi cho Hương đi phục vụ, chắc tối nay lời lắm.
Rồi cũng tới bữa cơm, Hương ngồi đối diện mình, lần đầu tiên mình ăn cơm chậm nhất nhà, ăn cơm mà có nhìn chén với đồ ăn đâu, rồi mẹ mình nói,
- Phong tối nay con ngủ dưới nhà nha, để bé Hương với mấy chị ngủ phòng con.
Ac ac, chết cha, phòng mình cả đóng JAV, tạp chí xxx…., lần này tiêu rồi. Đùa 1 tý tất cả ở trong lap của mình thời này ai còn sài băng đĩa nữa, mà phòng mình thì đúng của 1 thằng đàn ông chính chính hiệu, phòng mình hoàn toàn không có gì ngoài cái nệm với cái máy quạt, đồ đạt sách vở mình để trên bàn học ở phòng khách, quần áo ở phòng phơi đồ, cuộc sống mình vô cùng đơn giản và đến bây giờ mình vẫn thế.
Định bụng nói, con sợ ma lắm con muốn ngủ với mấy chị cơ nhưng các bạn biết rồi đấy nếu không muốn ngủ ngoài đường thì tốt nhất là, Dạaaaaaaaaaaaa.
Ăn cơm xong rồi thì Hương với 2 bà chị lớn chị nhỏ lên phòng mình dọn dẹp, mình thì ngồi dưới nhà tiếp mấy thằng bạn.
- Sao bọn bây đến sớm thế ?
- He he không đến sớm mất quyền lợi sao mậy, em ý đâu rồi sao không thấy ?
- Trên lầu, trong phòng tao đó.
- Sặc, thiệt không, sao mày sướng thế tối nay được ngủ với người đẹp à.
- Ừ với người đẹp, tay tui chỉ vào ông anh ngồi phía bên kia, ổng là ông anh bà con đang phụ quán nước nhà tui, ổng ngủ dưới lầu, tối nay tui ngủ với ỗng.
- Cả bọn cười rầm lên, thế chú có sơ muối gì đc em nó chưa ?
- Tui cốc đầu nó 1 cái, sơ muối cái con mẹ mày ấy, không thấy tao đang ở nhà à, mày thừa biết ba mẹ tao rồi đó.
- Ừ mày nói cũng phải, mà con nhỏ đó là gì với mày vậy ?

Tự nhiên tui quên mất 1 điều, không hỏi rõ với mẹ Hương có quan hệ gì với mình. Đang nói chuyện thì ông anh rể trên lầu bước xuống, chắc nãy giờ hú hí gì đó với bà chị mình đây mà.
- Phong đi chơi với anh không cưng, rủ cả đám bạn của mày theo nữa.
- Đi đâu vậy anh ?
- Ra nét anh em mình làm vài ván CF, anh bao.

Bọn kia nữa muốn đi nữa muốn không, đứa ngó ngó lên lầu, nhưng rồi đứa nào cũng đi bởi người đẹp không xuống nên bọn nó cũng nãn.
Trên đường đi tui có hỏi ông anh rể.
- Nhìn bé Hương đã ghê anh nhỉ ?
Ổng nhìn vào mắt mình thì hiểu ra vấn đề rồi, ổng tán vào vai 1 cái :
- Ừ, đã thật nhưng mày đừng làm liều quá, bà con với mày đó nghe đâu là chị mày.

Tui im lặng, “ chị “ à ? Nhưng nhìn nhỏ tuổi hơn mình mà, thôi bó tay không suy nghĩ gì được thêm.
Chơi khoảng 1 tiếng anh em kéo nhau về, tui ra đằng sau ngoài hiên nhà lấy nước uống thì bổng nhiên, từ đằng sau có người nhảy lên lưng mình ôm chặt, lấy tay bịch mắt tui lại, có cái gì đó mềm mềm ép chặt vào lưng.
- Biết ai không cưng ? Lâu rồi không gặp ra dáng đàn ông rồi.


Hôm nay đi làm, chổ mình làm có 1 em khi mình nhìn từ đằng sau có cảm giác giống Hương ghê nhưng khác xa nhau quá, con gái gì đâu mà nhìn mặt hung dữ quá à, nhìn còn nghiêm hơn cả mình >.<.
Tiếp nè cảm ơn các bạn đã ủng hộ.

Cái giọng nghe quen quen, nhưng thật tình chẳng nhớ ra, còn cái mềm mềm đang ép chặt đằng sau lưng thì biết là cái gì rồi.

- Ai vậy ? bịt mắt người ta làm sao mà biết là ai.
- Thằng quỷ nhỏ, không nhớ bà chị mày à, chị Vi nè.

Bả bỏ hai tay ra, nhảy khỏi người tui, già rồi mà cứ thích giởn như con nít, chị ấy lúc trước ở nhà tui khoảng 2 năm, lúc đo tui học lớp 6, lúc đó bà ấy ốm như cây tăm ấy, bả rửa chén dưới ao mà gió thổi làm bả rớt xuống luôn, mà bây giờ nhìn khúc nào ra khúc đó, chổ cần nhô ra thì nhô chổ cần cong vào thì cong nhìn đã con mắt ghê.

- Nè thằng quỷ, chị nhận không ra mày đó, hồi đó mày đen thui, ốm nhách mà bây giờ cao lớn trắng trẻo ghê, có người yêu chưa ?
- Hi hi, không có đâu bà chị, bạn gái thì nhiều mà chưa yêu ai.
- Xạo vừa thôi, nhìn mặt mày là tao biết rồi, không 3 cũng 7 con qua tay rồi.
- Em nói thật mà, em chưa biết iu là gì thiệt mà, em còn trong trắng lắm, tui nói với cái giọng ngây thơ vô số tội để chọc bả, chứ chị em hiểu rỏ nhau hết mà.
- Thôi đi thằng quỷ làm tao nổi da gà hết trơn rồi nè, mà bà chị mày đâu để tao coi mặt anh rể.

Sặc, bó tay bà này, hỏi cô dâu ở đâu mà để đi xem mặt chú rể, chớt quớt dễ sợ.

- Ở trên lầu đó chị, chị lên lẹ đi, xem mặt ông anh rể.

Cuối cùng cũng tống khứ đc 1 bà tám, tính cách của tui nó cũng khá kì cục lắm, gặp người ít nói thì bắt chuyện để tám, còn gặp bà tám thì tìm cách để tránh nói nhiều, nên tuy quen nhiều em lắm, ban đầu thì mấy em ít nói lắm, nhưng 1 khi đã cưa đổ em thì em hót như sáo ấy, mà tui lại không thích bọn con gái cứ tâm sự lãi nhãi bên tai nên em nào cũng 1 vài tháng là bỏ.

Đang cầm cái ly nước đá hứng nước uống thì Hương từ đâu xuất hiện, tay cũng cầm cái ly, trùng hợp nhỉ, nhanh như cắt, tui ngay lập tức cầm lấy cái ly của Hương và đưa Hương cái ly nước đá, khá bất ngờ về cử chỉ galang của tui, Hương hơi bối rối rồi đưa lại tui cái ly nước đá.

- Anh lấy cho em ly nước lạnh được không, em không thích uống nước đá.

Ơ quái lạ, lần đâu tiên tui nghe câu này, tui cũng chiều theo cầm, lấy ly nước đá, rót thêm 1 ly nữa nước lạnh nữa rồi đưa cho Hương.

- Cám ơn.

Hương cầm ly nước uống hết rồi đưa trả lại cho tui, rồi bước nhanh lên lầu.

- Ơ ơ..

Tui chưa kịp nói gì, chưa kịp bắt chuyện nữa là đi mất rồi, người đâu hay e thẹn thế, tui tiếc ngẩn ngơ, từ chiều tới giờ mới có cơ hội bắt chuyện mà lại hụt mất rồi.

Tình hình này chắc không ổn rồi, con gái mà hay e thẹn là khó làm quen lắm. Tui đi lên lầu định kiếm vài cuốn sách đọc chơi, chứ giờ này lại lôi cái lap ra, ba mẹ thấy lại chửi cho, vừa mới đi chơi về lại ôm ngay cái lap là không ổn với ổng bả, thôi đành làm con ngoan trò giỏi vậy.

Tui vừa ngồi lên cái lan can ngoài ban công hóng gió, vừa cầm cuốn sách ra dáng lãng tử ghê, chả biết đọc được chữ nào không nhưng tui lại thích thế, thật ra tui cũng thích đọc sách lắm sách có chữ là đọc cái nào hay thú vị thì đọc hết cái nào nhàm nhàm thì đọc qua loa cho hiểu nội dung là được rồi.

Đang châm chú thì có người bước ra, tui ngước lên nhìn. Hương đang bước ra chổ tui, Hương từ từ đi tới trong bộ đồ ngủ mỏng manh, dáng người thướt tha, mái tóc buông dài, gương mặt rạng ngời, tay đang vén mái tóc, cử chỉ thật dịu dàng, lần đầu tiên tui thấy một người con gái nữ tính như vậy, thật khó cầm lòng được, nếu lúc đó có ai mà hù tui 1 cái chắc tui rớt thẳng từ ban công xuống chết mất, không phải chết vì độ cao mà là chết vì trái tim đã nhảy ra khỏi lòng ngực mà nó vẫn chưa chịu về.

- Anh ngồi trên lan can cao như vậy mà không sợ té sao ?
- Không sợ đâu, anh ngồi như thế này quen rồi.
- Thôi anh xuống đi, nhìn nguy hiểm lắm.
- Sao em không thử ngồi với anh nhỉ, thú vị lắm đó.
- Thôi em không dám đâu, em ra đây hóng gió chút thôi, chứ không muốn bị té đâu.
- Chắc phòng anh chật chội quá làm em khó ngủ phải không.
- Không đâu anh, tại em lạ chổ nên ngủ không quen thôi.

Hương đưa mắt nhìn về phía xa, từng làn gió đang hồn nhiên đùa nghịch mái tóc rối đang bay phấp phới ấy. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn quả thật không sai, đôi mắt của Hương trong sáng và thánh thiện, nhưng đôi lúc tui thấy nó có gì đó thật huyền bí, nhất là trong lúc này, khi Hương nhìn về 1 nơi nào đó, trong sâu thẫm đôi mắt ấy, có chút gì đó u buồn và nhiều cảm xúc.
Trong lúc tui đang mãi mê suy nghĩ về ánh mắt ấy thì Hương tiến lại cái bàn học của tui, nơi để sách và có dán mấy tấm giấy khen của tui và thằng em, tui cũng không có gì nhiều, vài tấm giấy khen học sinh giỏi, 1 tấm giấy hạng nhất 1 tấm hạng nhì mấy năm cấp 3 và không có tấm nào hồi cơ sở (hồi cấp 2 quậy lắm >.<), ánh mắt lém lỉnh hết xem cái này rồi tới cái kia, nhưng chả dám đụng vào, rồi cũng tò mò quá nên cầm 1 cuốn lên xem, lật lật vài trang rồi nhìn qua phía tui, bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm nghị của tui, thế là nàng vội đặt quyển sách lại chổ cũ, rồi lại nhìn qua tui, tui không nhịn được cười, rồi bị nàng phát hiện, thế là nàng xấu hổ quay trở vào phòng.

Ánh trăng đêm đó thật sáng tuy chưa tới 16 trăng tròn, nhưng bầu trời đêm đã không còn thấy ngôi sao nào. Ngày 13 – 8 âm lịch, 2 ngày nữa là tới trung thu rồi.

Đêm đó,1 đêm khó ngủ, cứ miên man suy nghĩ vớ vẫn, lung tung, thật chẳng biết làm sao nữa, không lẽ mình không làm gì ? mà làm gì là làm gì ? làm quen > rủ đi chơi > tỏ tình> bị cả dòng họ đánh hội đồng hoặc tỏ tình không được chấp nhận > ??? ? rối tung cả lên, thôi kệ ngủ cái đã mai tính tiếp.

Rẹeeet, tiếng cánh cửa sắt đang kéo ra, 5h 30 rồi, tui thường dậy vào giờ này vì phải dọn hàng quán, khiên mấy cái bàn với ghế ra, leo lên sân thượng mở cửa cầu thang, rồi lên sân thượng ngắm cảnh mặt trời mọc, không khi se se lạnh, ánh mặt trời bình minh vừa hé, một làn sương mờ ảo nhuộm màu hồng hồng còn đang bao phủ cái thị trấn nhỏ bé này, hít vào 1 phát, không khí lạnh làm tui thoải mái ghê, tâm hồn lâng lâng. Tui chạy ra con đường quanh khu công nghiệp đằng sau nhà tập thể dục, chạy vài vòng rồi ra tiệm cơm tắm trước cửa làm 1 dĩa.

- Dì ơi con không đem theo tiền lát nữa gì tính cho mẹ con nhé.

Tụi chạy về nhà, tắm 1 chút, rữa mặt đánh răng, thay bộ đồ hàng hiệu vào + thêm đôi giày, chải chuốt lại 1 chút, dắt con cúp 50 ra, xe cảnh đó mấy bạn, toàn hàng nhật, bánh lùn mấy chục cái căm + mấy cái phụ tùng linh tinh nhìn dể thương lắm, bọn con gái mê tít cái xe của tui, chỉ có đều nó chạy chậm lắm.

Đang dắt xe ra thì nghe tiếng ông anh hàng xóm, ổng đang uống cafe.

- Phong, sáng sớm mày chạy show ở đâu đó, cho tao 1 vé đi coi với.
- Vé không bán anh ơi, anh uống thêm 2 ly cà phê nữa em khuyến mãi cho 1 vé.
- Thôi đi thằng quỷ, đi học đi, dạo này nhìn mày điệu quá đó.

Ừ cũng phải từ hồi lên đại học, ba mẹ sắm sửa bao nhiêu thứ, bắt tui mặc, trước giờ đi đâu cũng qua loa thôi, lâu lâu đi chơi mới mặc cái áo đẹp 1 chút, mà bay giờ thay đổi hẳn, nhìn cứ như là thằng gay ấy, quần áo, đầu tóc bóng lộng nhưng đẹp trai ra phết .

Vừa đúng lúc ấy, Hương vừa bước từ cầu thang xuống, vẫn bộ quần áo ngủ và dáng người tha thước ấy, nàng nhìn tui mĩm cười, nụ cười dường như không phải là một nụ cười xã giao chào hỏi nữa nó như chưa cái gì đó rất thân thiết, một nụ cười bắt đầu một ngày mới, bắt đầu một mối tình và bắt đầu những thay đổi lớn nhất trong cuộc đời tui.

Tui phóng nhanh tới trường, vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ, cũng may là chưa tông nát cái xe tải nào, ở trường cũng không có gì đặc biệt, vì tui học công nghệ thong tin nên lớp tui rất ít con gái, đã vậy mà nó còn xấu ma chê quỷ hờn, chỉ có vài thần bạn chơi được, còn lại bọn nó toàn bàn game online, còn tui thì chả thích, hết tiết toán chán ngắt, tui ra ngoài hành lang, còn hơn nữa tiếng nữa tới lớp tiếng anh, tui đi dạo vài vòng, bỗng có tiếng gọi đằng sau.

- Bạn ơi, cho mình hỏi phòng, B14 ở đâu vậy ?
Tui quay lại, một cô gái khá xinh, đeo cái kiếng cận, tóc duỗi thẳng, mặc chiếc áo sơ mi trắng kiểu cách, quần jean bó sát nhìn cũng khá nuột nà đấy.

- Bạn vào nhầm khu rồi, bên đây khu D mà.
- Hả mình sắp trể rồi, bạn có thể chỉ mình đến khu B được không ?
- Có phải bạn học tiếng anh tiết sau lớp cô Dung không ?
- Ơ, sao bạn biết ?
- Mình cũng học phòng đó mà, bạn vừa vào nguyện vọng 2 phải không ?
- Uh, Hi hi.
- Vậy đi cùng nhé, chưa tới giờ đâu, hôm nay cô tới trể hơn, hình như là mắc công chuyện gì đó, cô kêu tập trung xuống phòng D05 lúc 9h30, bạn nv 2 nên chắc không biết.
- Uhm cám ơn bạn nhiều nha, nếu không có bạn mình không biết đi đâu rồi.
- Không có gì, mình phải cảm ơn bạn mới đúng.
- Ơ tại sao vậy ? Mình đâu có làm gì cho bạn đâu mà bạn phải cám ơn ?
- Có đó, nhờ có bạn mà mình có người tám đỡ buồn trên đường đi xuống lớp. ( bó tay, cái miệng của mình nó gặp gái là chém không ngừng được. )
- À mà bạn tên gì vậy ? Mình tên Phong.
- Mình tên Tuyết.

Thôi bỏ qua khúc tám, mình mà viết chắc cả chục trang không đủ, mỗi lần nói chuyện với gái là khó dừng lại lắm, tui và Tuyết cùng học chung môn tiếng Anh, suốt buổi học hôm đó có tuyết nc cũng khá vui nhưng thật sự tui cũng không nghĩ gì nhiều về Tuyết vì đơn giản con gái mà mình dễ tiếp cận quá cũng không có gì thú vị, đối với Hương thì khác gần như rất ít nói, chủ yếu trao đổi qua ánh mắt, có những lúc mình nghĩ mình và Hương có thần giao cách cảm, gần như chỉ cần nhìn vào mắt Hương là tui biết em muốn gì rồi.

Hôm nay cô cho cả lớp xem 1 đoạn phim tiếng anh và lâu lâu ngừng lại để hỏi xem có ai dịch được không, nói thật thì xem phim trên HBO, STAR MOVIE nhiều rồi nên dịch lại cũng đơn giản, tui đứng lên trả lời nhiều đến nỗi làm biếng giơ tay, phần vì muốn có thêm điểm cộng phần vì muốn cộng thêm điểm với mấy em trong lớp nên tui khá năng nổ, Tuyêt thấy tui xung phong nên cũng “ xung “ không kém.

Tan học định mời Tuyết đi uống nước nhưng thôi vì có chuyện quan trọng hơn cần làm, tui phóng xe nhanh về nhà và trong đầu đã có sẵn kế hoạch, vừa về không cần thay quần áo, tui vào thẳng bếp, ăn cho no cái đã, rồi bắt đầu kế hoạch, chạy thẳng lên phòng mình, bây giờ đã là phòng của Hương và bà chị 2 rồi, bắt đầu chém gió nào :

- Cốc cốc, mấy chị ơi cho em vào nhé.
Hương ra mở cửa.

- Anh vào đi.
- Chị 2 có muốn đi chợ với em không ? mẹ em kêu đi mua ít đồ mà em con trai nên cũng kém trong 
chuyện mua sắm lắm.

- Chị không đi đâu, trời nóng lắm, em với bé Hương đi đi.
Hương hơi bối rối quyết tìm cách từ chối.
- Chị đi với anh Phong đi, sao cứ nằm đó suốt vậy, lười quá à.
- Chị đang bận chứ bộ, em đi với Phong đi.
Nhân cơ hội tui tiếp thêm vài lời.
- Chị ấy bận nt rồi, mà xe em cũng không chở chị nỗi đâu.
Hương bật cười, còn bà chị 2 quăng cái gối vô mặt tui, rồi nói :
- Thằng quỷ dám nói chị mày đó hả, tự đi một mình đi.

Tui quay mặt sang Hương giọng thành khẩn.

- Hương đi với Phong nha, chị ấy không đi rồi.
Hương suy nghĩ 1 lát rồi nói 1 câu làm tui khá bất ngờ.
- Mình đi bộ nhé !

Tui như ngớ người, từ trước tới giờ, có đứa con gái nào đi với tui mà đòi đi bộ đâu, trời lại nóng, xa gần cả cây số, nhưng đó lại là 1 nét độc đáo của người con gái mà suốt cuộc đời này có lẽ tui sẽ không bao giờ quên đc.
Tui vui vẻ nhận lời, Hương lấy cái nón vành rộng, đi bộ với tui, đó là lần đầu tiên chúng tui đi bộ cùng nhau sau này hai đứa cũng toàn đi bộ.

Gần 12h, trong cái nắng gay gắt, Hương trong bộ đồ bộ màu xanh lá nhìn khá teen ( tui nhớ rất rỏ bộ quần áo đó nhưng khó tả >.<, Hương có tới 2 bộ 1 màu cam, 1 màu xanh lá ), Hương đi rất nhanh không biết có phải vì trời nắng không hay là vì Hương quen đi như vậy rồi, bây giờ phần bắt chuyện, lần đầu tiên tui bắt chuyện với con gái mà tâm trạng như trong tình thế đang gỡ 1 trái bom hạt nhân vậy, chả biết phải cái cắt cọng dây nào trước à nhầm nói câu nào trước nhưng rồi cũng có cái để nói.

- Hương nè, em đi xe cũng hay bị say xe phải không ?
- Uhm, em sợ đi xe lắm, chóng mặt mệt lắm.
- Anh cũng vậy, anh leo lên xe, xe chưa kịp chạy là ói trước rồi.
- Không tin đâu, xe chưa chạy sao ói được.
- Ơ, chưa chạy nhưng …. Nó khó thở. ( bí quá chả biết trả lời sao nên nói đại )
- Khó thở thì ngất đi chứ đâu có bị say xe.

Lần đầu tiên mình cãi với 1 đứa con gái mà bị thất thế như thế này, phải mất vài giây suy nghĩ mình mới phản bác lại được.

- Thì thiếu oxi lên não nên chóng mặt, mà chóng mặt nên mới bị ói ( áp dụng sách vở + tài chém gió )
- Vậy thật à, hi hi, em không biết.
- Ha ha, anh cũng mới nghĩ ra.
- Anh vừa nói gì vậy ?
- Anh vừa nói …. ( ấy chết lỡ miệng ), anh vừa mới nhớ ra, có đọc nó ở đâu đó.
- Uh, anh biết nhiều quá nhỉ.

Nói tới đây mình mới nhớ là mình chưa hỏi em nhiêu tuổi mà cách hỏi tuổi đơn giản nhất là.

- Năm nay em học lớp mấy rồi ?

Gương mặt Hương đang vui bỗng nhiên hơi sậm lại, thoáng 1 chút trầm tư, Hương nói :

- Em nghỉ học từ năm lớp 6.
- Sao em lại nghỉ học vậy ?

Đúng ra tôi không nên hỏi câu này, Hương càng buồn hơn, nét mặt đắng đo, nhưng rồi Hương cũng trả lời lấp lửng.

- Tại nhà xa trường quá và thường đi về khi trời tối nên mẹ sợ nguy hiểm nên cho em nghĩ.

Tui không hỏi nhiều nữa, đối với người con gái nào tui thích thì tui quan sát rất kĩ cố hiểu tâm trạng của người con gái đó để mà dễ dàng ứng sử, đối với Hương thì càng cẩn thận hơn, tui nói với trấn an Hương và ra vẻ đồng tình, mặc dù trong long lại suy nghĩ khác.

- Uh, anh thấy làm như vậy đúng đó, con gái mà về khuya là nguy hiễm lắm, vả lại đi học chưa chắc đã tốt bằng ở nhà, trường học bây giờ có nhiều tệ nạn lắm.

Hương không nói gì chỉ gật đầu, nhưng nét mặt đã bớt buồn hơn và khi tui nói đùa vài câu làm Hương vui hơn thì nó đã hết, trên đường đi Hương nói cũng khá nhiều về gia đình, bạn bè, sở thích nhưng chỉ khi tui hỏi mới nói nhiều, còn không hỏi thì cũng ít nói lắm >.<, các bạn biết lúc đó Hương bao nhiêu tuổi không, cái tuổi mà tui không ngờ được, với cái dóng dáng yêu kiều thướt tha và nét mặt cũng ra vẻ người lớn đó thì tui luôn nghĩ Hương gần bằng tuổi tui, nhưng khi bắt chuyện tui thấy Hương còn con nít lắm và khi biết Hương bao nhiêu tuổi thì tui thật sự bắt ngờ, tuổi 15 trăng tròn các bạn ạ, thua tui 3 tuổi, buổi chiều hôm đó thật vui, tui và Hương đi chợ mua hết cái này với cái kia, Hương và tui đi với nhau, mấy bà trong chợ quen tui cứ chọc.

- Phong mày giấu kĩ thế, có người yêu rồi mà không cho dì biết, nhìn xứng đôi ghê.
- Dạ, đâu phải người yêu con, xinh như vậy con đâu dám mơ tới.

Hương chỉ cười mà không nói gì, một bà khác lại chọc tiếp.

- Phong, con hứa làm con rể gì mà, sao bây giờ lại đi với con bé này.
- Ặc ặc, con hứa hồi nào dzậy dì, thôi chắc con để thằng em con nó thay con nhé, nó đẹp trai hơn cả con.
- Thằng quỷ, thằng em mày mới học lớp 5, làm sao nó thay được.

Nói chung là mấy bà đó vui tính lắm, vì tui thường đi chợ mua hàng về bán nên thân với mấy bà đó lắm ^^.

Sao khi rời chợ, đang đi tự nhiên Hương nhéo vào tay tui 1 cái.

- Ui da, sao tự nhiên nhéo người ta thế ?
- Hồi nãy ai bảo là không biết đi chợ mua đồ hả ? 
Thì ra là thế.
- Không biết thiệt mà.

Hương lại nhéo thêm 1 cái nữa.

- Lại nói dối nữa, rồi quay mặt đi ra vẻ giận.
Lúc này tui đành phải nói thật.
- Tại Phong muốn có người cùng đi cho vui mà.
- anh muốn có người cùng đi sao anh không rủ bạn.

Lại cãi nhau nữa, gặp nhau là lại cãi nhưng sau khi cãi 1 chập thì lại rất vui ^^, bây giờ mình thèm có người cãi nhau thì cũng không có ai cãi với mình.

- Phong rủ bạn thì cũng được nhưng Phong thấy Hương cứ ở trong nhà suốt nên muốn rủ Hương đi cho vui mà.
- Còn chị 2 thì sao ? Chị 2 cũng ở nhà suốt đó.
- Chị 2 đang vui vẻ với tình yêu qua tn thế kia thì làm sao chịu đi được, vả lại đi với Hương thì Phong tự tin hơn.

Hương không hỏi nữa mà chỉ mĩm cười, chắc là đã hiểu ra được lý do, Hương là người con gái thông minh và tinh ý nhất mà mình từng biết nhưng đôi khi ngu ngơ ngây thơ lắm.

Đang đinh đi về thì mình chợt nghĩ ra 1 sáng kiến.

- Hương mình đi mua quà cho cô dâu nhé.
- Uhm, ở đâu vậy Phong ?

Tui dẫn Hương đi tới chổ bán quá lưu niệm lớn nhất chợ, phải nói là chổ đó rất đẹp, treo đủ thứ lung linh dể thương, bọn con gái mà gặp mấy thứ này thì mê tít, Hương trố mắt nhìn các thứ lung linh ấy, ngắm nghía nâng niu hết thứ này tới thứ khác mà không biết mua gì, cuối cùng Hương cũng mua được hai đôi bông tay, còn tui thì mua 1 chú gấu bông dể thương để tặng bà chị.

Khi băng qua đường đi về, tui thì quá quen với cái đường phố tấp nập xe cô này rồi nên băng qua dể dàng, còn Hương thì vẫn chưa qua được, cứ muốn qua nhưng lại sợ, lúc đó tui tự trách mình sao ngu quá, tui vôi vàng kiếm lại điểm, tui băng qua chổ Hương, nắm lấy tay Hương, từ từ dắt Hương qua, tay Hương thật mềm mại nhưng không nhỏ nhắn, nó chỉ nhỏ hơn tay tui 1 chút, nắm tay hơn đi được 1 quãng nhưng chợt nhớ ra, tui quay qua nhìn Hương cùng lúc đó Hương cũng đang nhìn tui, ngớ người tui lí nhí xin lỗi và buông tay Hương ra, mặt Hương cũng đỏ lên thoáng chút bối rối.
Tui và Hương về nhà, Hương mệt quá nên lên phòng nghĩ 1 chút, tui lên sân thương làm ly nước cho mát, rồi ngồi tám với ông anh bà con, rồi xem hài vân sơn bảo liêm, có đoạn Bảo Liêm hát bài Đàn bà, lời là “ Ôi đàn bà là những niềm đau, ôi Đàn bà là ngọc ngà trăng sao, làm tim nhỏ máu … “ tui học thuộc, tui vừa đi xuống lầu vừa hát chơi, thì gặp Hương đang nắm cái tay xoay cái mái che di động, không biết đang làm gì, nhưng vừa thấy tui Hương nói.

- Sao vừa nhìn thấy Hương thì anh chọc rồi, anh hát cái gì kì cục thế ?
- Đâu có đâu em đâu phải đàn bà đâu phải không, còn con gái chứ bộ.

Hương mĩm cười hỏi tui.

- Cái này là để làm gì vậy anh ?
Ôi trời, bó tay, cái đó mà không biết.
- Tui bảo, Hương em thử xoay nó đi.

Hương xoay xoay cái trục, cái mái che từ từ cuốn vào, Hương cười tít mắt.

Tui bảo :

- Khi nào có cái gì không biết thì Hương cứ làm thử nhé, nhưng cũng có cái không nên thử, tui ra vẻ bí ẩn.
- Cái gì vậy anh ?
- Tui không nói gì chỉ mỉm cười.

Hương và tui đi xuống nhà, Hương bảo :

- Mình lên ban công hóng gió 1 lát nhé.
- Uhm.

Hương chạy lon ton lên ban công, rồi ngồi lên cái lan can, ra vẻ thích thú lắm.

Tui cũng đi theo, đứng dựa vào lan can, giờ này gió nhiều thật, thổi làm rối cả tóc mà tóc Hương lúc nào cũng rối thường hay bị ông anh true là công chúa tóc rối, tóc Hương lúc bình thường luôn thắt hai bính, mái tóc không quá dầy cũng không quá mỏng, nên thắt 2 bính rất hợp, tóc dài tới ngực càng tô điểm thêm nét duyên dáng.

Hương vươn vai, hít thật sâu, nở 1 nụ cười sang khoái, rồi nhìn về phía tui hỏi.

- Anh có biết gió bắt đầu từ đâu không ?

Tui hơi ngớ người, không lẽ nói gió bắt đầu từ sự trên lệch áp suất, gió thổi từ nơi có áp suất cao đến nơi có áp suất thấp, rồi lại phải giải thích áp suất là gì …..Tui suy nghĩ 1 lát rồi trả lời.

- Sóng bắt đầu từ gió.
Gió bắt đầu từ đâu.
Anh cũng không biết nữa.
( bài Sóng của Xuân Quỳnh )

- Anh đang đọc thơ đó hả ?
- Uhm, 1 đoạn, trong đoạn đó còn 1 câu nữa, em hỏi chị 2 đi nhé !
- Sao anh không đọc hết luôn ?

Tui mĩm cười lắc đầu, tui lấy dd ra, cái Motorola V8, chụp hình đẹp lắm các bạn, vừa thấy cái dd đang hướng về phía mình thì như theo phản xạ tự nhiên Hương làm dáng và cười duyên.

Đó là tấm hình đẹp nhất tự nhiên nhất mà tui có được, cho đến bây giờ tui vẫn còn giữ nó, Hương nhanh chóng chộp lấy cái dd, rồi mò mẫn, quay sang phía tui chụp 1 cái.

Tui giật lại cái dd, Hương không chịu buông thế là dằn co quyết liệt, cuối cùng thì tui cũng thắng Hương giận lẫy đi vào phòng.
Ngày hôm đó tui và Hương như hình với bóng cứ hết ngồi hóng gió lại đi dạo hoặc lên sân thượng ăn kem, tui chưa bao giờ nói chuyện nhiều với người con gái nào như thế, ở Hương có nét gì đó rất đặc biệt.

Tối đến, quán nước đã tạm đóng cửa để chuẩn bị cho lễ Vu Quy ngày mai, mấy đứa bạn trong xóm gần nhà kéo đến cũng khá đông, rồi lại tổ chức ca hát ầm ĩ, lúc đó tui hát Karaoke dỡ lắm, bình thường hát vu vơ thì hay, nhưng cầm cái micro thì lại hát không được nhưng bọn nó cũng bắt tui hát, tui chỉ hát được mỗi bài “ Anh chỉ biết câm nín nghe tiếng em khóc “ mà hát cũng chả được bao nhiêu, còn Hương thì khác, giọng Hương rất nhẹ nhàng êm diệu nghe mà đang tưởng như là đang nghe ca sĩ hát vậy, lúc đó Hương hát bài “ Ước mơ của tôi “, tui còn nhớ rất rỏ lời bài hát ấy dù chỉ nghe qua 1 lần, “ Em yêu anh tình yêu hai trái tim, em yêu anh vì anh không dối gian, em yêu anh dù phong ba bão giông ước với muốn chỉ vậy thôi….. “ Bọn bạn tui cứ nhao nhao lên hết đứa này khen đến đứa kia ăn theo, tui thì không nói gì, rồi bọn nó khui bia, tui cũng tham gia làm vài ly.

Nhìn qua nhìn lại chẳng thấy Hương đâu, haizz, dại gái nó như dzậy đó các bạn, cứ không thấy em ở đâu là thấy bức rứt, thôi kệ lỡ dại gái rồi thì phải chịu thôi, tui biết thế nào Hương cũng ở trên ban công, đúng là thần giao cách cảm có khác, vừa leo lên cầu thang nhìn qua thì thấy Hương đang ngồi trên lan can rồi, tôi lặng lẽ đến bên cạnh Hương và nói.

- Hôm qua ai nói với anh là ngồi trên lan can nguy hiểm mà bây giờ lại bắt trước rồi ?

Hương hơi bối rối, rồi lại chuyển chủ đề quay sang hỏi ngược lại tui.

- Sao anh không ở dưới nhà nói chuyện với mấy bạn đi ?
- Anh ngày nào mà chả nói chuyện với bọn nó, còn Hương thì sao ngồi đây một mình vậy ?
- Em thích yên tỉnh nên ngồi đây hóng gió, ngắm trăng nữa, trăng hôm nay sáng thật.
- Uhm, ngày mai trung thu mà.
- Anh thích ngắm sao hơn, mà tiếc là ngày nào trăng sáng thì lại không có sao.
Hương nhìn quanh bầu trời đêm và chỉ tay.
- Có 1 ngôi sao bên kia kìa anh.

Sao bắc đẩu, hèn gì còn mỗi mình nó sáng được, bổng 1 tia sáng lóe lên trong đầu ( đây là câu chém gió ghê gớm nhất mà tui từng nói ) tui nhìn vào mắt Hương và nói.

- Anh cũng thấy hai ngôi sao rất sáng nè.
- Ở đâu vậy anh ?
- Thì anh đang nhìn nó nè, nó đang lấp lánh rất đẹp.

Hương dường như chợt hiểu ra, đôi má chợt ửng hồng lên, ngại ngùng lúng túng Hương quay mặt đi, 1 lúc sau thấy tui đang ngắm trăng, Hương mới quay mặt lại, đúng là con gái mới lớn, bạn nào mà quen mấy đứa con gái có cái má hồng thì chắc biết nhỉ, nhìn đáng yêu lắm nhất là mấy lúc mắc cở.
Tối hôm đó có nhiều kĩ niệm vui lắm, Hương và tui ra bãi các sau nhà, có 1 chị bà con đang nấu cháo ở đó, Hương tung tăng vui đùa nghịch cát, nhìn cứ như là con nít ấy, Hương bảo tui là, từ nhỏ Hương thích đi chân không lắm ( không mang dép ấy ) mà chưa bao giờ được đi trên cát như thế này nên thích lắm, rồi Hương vào nhà, mẹ tui bảo Hương thu dam ( Thử đầm các bạn đừng hiểu lầm nhé he he.. ), các bạn cứ tưởng tượng thế này, một người con gái đẹp, thay hết bộ này tới bộ khác cho mình xem, mà người đẹp + đồ đẹp thì = 1 thằng ngơ ngác, mà ngày mai lại đám cưới, lúc đó đang mình tưởng tượng mình là chú rể đang cùng cô dâu chọn đồ cưới nhưng sự thật chớ trêu các bạn à, 1 giọng nói quen thuộc đưa mình trở về thực tại và thực tế, một sự thật phũ phàng.

- Phong, Hương là Chị ba ( con của cậu mợ 3 ) của con đó, đừng có mà tư tưởng bậy bạ nha. 

Ôi mẹ tui, sao mẹ lại đánh thức con vào giờ này, tui đờ đẫn như người vừa tỉnh con mê, đầu óc trống rổng, suy nghĩ miên man, cho đến khi tui đi ngủ, ban đêm khi sắp ngủ, lúc yên tỉnh nhất thì người ta mới tỉnh táo mà suy nghĩ lại mọi việc, tuy biết rất rõ tui và Hương sẽ có kết cục gì nếu yêu nhau và Hương chắc cũng vậy nhưng Hương thật sự quá dễ thương, giữa tình cảm và lý trí thật khó quyết định, và cuối cùng quyết định của tôi là “ Chỉ còn 2 ngày nữa là Hương đi rồi nên cứ vui vẻ đi, dù có gì thì chắc sẽ mau quên thôi như những người con gái tui đã từ quen trước đây “ và với suy nghĩ như thế tui vui vẻ nghĩ tới gương mặt ửng hồng để thương ấy và chìm vào giấc ngủ, và không hề hay biết rằng, ngày mai sẽ là ngày làm thay đổi cả cuộc đời tui.