Bài đăng phổ biến

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

Trái tim ko có lỗi(ký ức) 1


-Ê Thanh sao mày có cho tao về nhà ko? biết mấy giờ chưa?
-Gọi anh đi thì cho về
-Mày mơ hả! đi chít đi thì tao gọi là anh.
-Này này anh lớn hơn em đấy nhé. Ko kêu anh thì khỏi zìa(về) nhà
-Mày cho tao zìa ik trễ lắm rồi! mai tao mà k đi đánh bóng bàn đc thì tao xé xác mày.
Tôi chẳng phải là bà chằn gì đâu, thật ra lúc đó còn hiền lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi ghét Thanh, ko ghét sao đc khi tại nó mà ba mẹ tôi tí xíu nữa k cho tôi đi đánh bóng bàn, thứ mà tôi yêu thích nhất. Nó hơn tôi 1 lớp, chúng tôi tình cờ quen nhau như 1 oan gia, nó cứ theo tôi suốt ngày, đi học tan ra thì nó chạy sau lưng, tối tối thì phóng xe chạy qua chạy lại nhà tôi, ra chỗ tôi đánh bóng bàn....rồi cứ 9h là nó chặn xe lại k cho zìa khoảng 15p....cứ thế khiến tôi bực và tôi ghét nó
Cứ thế suốt 3 tháng trời, dần dần tôi quen với sự làm phiền của Thanh. Tôi có 1 nhỏ em bà con tên Trúc(vai vế thoy chứ nó lớn hơn tôi). 2 đứa tôi chơi thân từ nhỏ, cứ chiều tôi đánh bóng bàn xong thì 2 đứa đi ăn vặt, rồi đi dạo cuộc sống thật là êm đềm, cả 2 chúng tôi đều thích ngắm mặt trời lặn dưới mé sông. nó cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu
-Ê Hồng(tên ở nhà của tôi, và trong bài viết tôi sẽ sử dụng tên này), 2-9 đi chơi với tao và thằng Thanh nhe
-Sax, mày điên ak! đi zi' ai cũng đc, thằng đó thì miễn đi mày, mẹ nó vừa chảnh, vừa khùng tao ko đi đâu mày
-Tao lỡ hứa rồi, mày k đi thì đừng nói chuyện zi' tao nữa
-Ko biết, ko đi
-Thoy đi đi, tao mua bắp xào mày ăn(á à a, đụng tới món mình thích thì k kiềm đc hehe, cái sự tham ăn nổi dậy)
-Mệt mày quá! Tao ghét cái thằng trời đánh k chết đó lắm, ko hiểu sao nó cứ ám ảnh cuộc đời tao, cứ tao gặp nó là chướng mắt( cái này là ghét thật sự, nói thật nó cũng rất đẹp trai, nhưng đi thì cái mặt trên trời, thời đó mà nó đi Atila là biết nhà nó cũng giàu, nên nói chung nó chảnh chảnh nhìn ko ưa đc)
Hôm đó là 2-9, đó là ngày bắt đầu 1 chuỗi ngọt ngào xen lẫn cay đắng làm thay đổi cuộc đời tôi
-Sao muốn đi đâu nè 2 em
-Em con mắt mày, đi uống nước đi rồi zìa
-Oh thoy đi uống nước đi Thanh
-OK đi ra đồng giao
Đồng Giao là 1 quán kiểu hoa viên rất đẹp có tiếng ở quê tôi, vào quán ngồi nghe nhạc cũng thích thích, con nhỏ chủ quán tầm 20 tuổi chạy lại ghé vào tai Thanh nói nói gì đó rồi cười, haiz nhìn cái vẻ sành điệu của nó, tôi chẳng ưa đc. Vì lúc đó nó chỉ 15 tuổi, còn tôi 14 tuổi thoy chỉ là những đứa nhoz hỉ mũi chưa sạch. Và tôi cũng thuộc dạng ngoan hiền, học sinh giỏi của lớp
-Đi karaoke đi
-Thôi về, trễ rồi
-Đi đi mày, tao đang ghiền ka
-..........
Thế là vào Karaoke Phi Thuyền, ngồi ăn bánh, cũng ka vài bài, đột nhiên bài hát " tôi là tôi" cất lên, tôi ngồi im lặng, 1 giọng hát ấm áp trong trẻo, má ơi nó ka hay quá, tôi lẳng lặng ngồi nghe, k ngờ nó ka hay đến zị. 3 đứa tụi tôi ngồi ka hát 1 lúc rồi nó đưa tôi và Trúc về
-Ê cuối tuần lên nhà anh chơi, nấu ăn luôn nhé
- Ko đi đâu
-Đi đi, đc đó, vui đó
-Tao ko đi nhe
Cứ thế đi vào nhà ko suy nghĩ gì hết, bởi suy nghĩ của 1 cô bé 14 tuổi rất đơn giản, Thanh k phải là mẫu người tôi thích, mẫu người tôi thích là ngoan hiền học giỏi hihi( kiểu con njt mà)
Câu chuyện này xảy ra 8 năm trước, tôi chỉ muốn ghi lại ký ức mãi mãi k quên của cuộc đời mình, nên truyện này k phải truyện sex nhé, nói trước để các bạn nào thích sex thì k nên đọc. Mình post bài chỉ để tìm 1 chỗ thoải mái trút bỏ tất cả chứ k mục đích làm quen, chat sex rau sạch rau xanh gì hết nên mong mấy bạn đừng nghĩ sai ý nghĩa của nó

Trường tôi học nằm đối diện bờ hồ, 1 cái hồ rất đẹp, tụi học sinh vẫn hay đạp vịt, hồ xanh ngắt, phải nói rằng rất thơ mộng. Người ta vẫn nói tuổi học trò là những gì đẹp nhất của đời người, thế mà tôi nào biết tôi sắp đánh mất nó, sắp làm nó trở nên hoen ố......
Thảo là bạn thân của tôi, kể ra nó tội nghiệp, ba mẹ nó ở quê nghèo lắm, nhà đông anh em nên đem cho nó, nó có 1 người chị sinh đôi nhưng k hiểu sao ba mẹ nó lại đem cho nó. So với cuộc sống của họ thì nó sống tốt hơn, mẹ nuôi nó là 1 phụ nữ độc thân, cũng rất yêu thương nó.Nhiều lúc nó tâm sự với tôi, nó mặc cảm tôi cảm thấy thương nó lắm
Bước vào lớp nhìn thấy 1 cái đĩa trên bàn, haha thì ra là phim người nhện, lúc đó mới ra của cậu bạn mới chuyển trường từ SG về
-Cảm ơn Huy nhé, mai Y trả cho nhe
-Ê mày thằng này đẹp trai nhĩ, lại dễ xương hay nó thích mày đó
-Mày vớ vẫn quá, chắc nó muốn làm quen zi' cán bộ lớp để tao k bắt nó trả bài haha. Ua? mày thêu hả Thảo đẹp đó
Đó là hình 2 con gấu có trái tim....Á bên dưới có chữ Thảo- Thanh
-Trời con quỹ, mày có người yêu rồi sao, sao ko nói tao nghe
-Hì người tao thích thoy mày ak!
-Ec, zị người đó sao, chung trường với mình ko?
-Người đó mày biết đó....Á sax ko lẽ là cái tên trời đánh ta
-Ai zị?
-Anh Thanh đó
-Trời, thằng đó mà mày cũng thích, mày điên roài,mấy thằng kiểu zị đểu lắm Thảo ơi
-Ko đâu mà, Thanh dễ thương dễ gần lắm
-...................
Trên đường đi học về đầu óc nghĩ lung tung, sao trùng hợp zị nè, Thanh có thích Thảo ko, thích Thảo sao làm phiền mình, hay là nó muốn làm quen mình để kua Thảo, mà k phải chứ, có chút k hợp lý. Trong ánh mắt của con bạn thân chứa đầy niềm vui, cũng mừng cho nó....thôi nghĩ lung tung chi k liên wan mình.
Thay vội bộ đồ thể dục, xách cây vợt ra, hehe cây vợt này mình cưng lắm nhe, 900k lận mà thời đó 900k nhiều lắm. Đánh bóng xong, chuẩn bị về thì.....
Trời đất thần ơi, chiếc martin k cánh mà bay, huhu kỳ này chết chắc rồi....
Ngồi như thần thừ thì Thanh chạy lại
-Sao vậy, không zìa nhà ak, 9h rưỡi rồi
-Mất mẹ chiếc xe đạp rồi, zìa nhà cho bị xé xác
-Trời sao ẩu zị, ko khóa ak
-Giờ sao đây Thanh, huhu sợ quá(lần đầu tiên gọi tên nó)
-Thôi e đừng lo, đi mua chiếc mới là xong mà
-Mày điên ak! đào đâu ra mà mua
-Anh cho mượn
-Thoy khỏi cảm ơn
Đi bộ lót tót về, Thanh vẫn chạy phía sau lưng. Mặt thì ra vẻ hững hờ chứ chết trong lòng 1 đống. Biết là giờ này ba chưa về, ba mình rất thương mình mẹ thì cũng thương nhưng mẹ hay rầy la, ngồi đợi ba về mà lòng như lửa đốt.
-Con gái, sao ngồi đây vậy
-Ba ơi, mất xe rồi về nhà mẹ la quá
-Lỡ mất rồi, thôi zìa nhà zi' ba nè
-dza.......(như nhẹ đi mấy ký, ba mình là 1 người ba tuyệt vời nhất...cái này nói sau)
-Ông đó, cưng nó riếc nó mới zị, mới tí tuổi đã học đòi....
-Thoy con nó k muốn zị đâu, bà đừng la nữa
-Bé Hồng đi lên phòng tắm rồi học bài đi con
Sáng ra dậy đi học, ba chở đi. Vào lớp mà mặt nặng nề
-Ê sao zị?
-Mất xe rồi
-Trời, mày ẩu quá Y
-Y ơi, xem phim chưa-Huy hỏi
-À chưa Huy, hôm qua bận quá
-Thôi đừng buồn- Thảo vỗ vai
Cảm giác như nhẹ đi, 1 người bạn thân luôn bên mình. Cuộc đời tôi nói về bạn thân chỉ đếm trên đầu ngón tay thoy. Trưa tan học đi bộ về zi' Thảo( Thảo đi bộ đi học)
Vừa rẽ sang đường đi 1 mình thì có tiếng
-Lên xe đi( đi học Thanh cũng đi martin)
-Thôi ko cần, tao tự về
-Lên xe đi, khoái giăng nắng ha?
-Uk, kệ tao
Cứ thế Thanh chạy theo tôi, giống như là bóng ma hắc ám zị đó. Rồi sau 1 tuần, mẹ hủy bỏ lệnh cấm, tôi lại có xe đạp mới.Ở nhà tôi, mẹ là người quyết định, bởi ba tôi rất yêu mẹ. Gia đình tôi là 1 gia đình hạnh phúc và êm ấm. Có lẽ bởi nhờ gia đình mà tôi mới còn có ngày hôm nay, ngồi đây viết về câu chuyện đời mình và ngẫm nghĩ
Trúc quen với bạn thân của Thanh từ lúc nào, tại tụi nó hay đi chung còn tôi thì ko đi.Hai đứa đó có vẻ hợp nhau, hôm đó là ngày sinh nhật Phát, bạn trai Trúc. Nó zi' Phát cứ 1 2 bắt tôi đi
TRúc lấy xe Phát lên rước tôi, đi mua quà sinh nhật rồi vào thẳng phòng karaoke. Thanh ngồi sẵn ở đó rồi, nó nhìn tôi bằng cặp mắt lạ lùng. Bởi lúc đó tôi suốt ngày mặc quần đen áo trắng, k thì bộ đồ thể thao. Hôm nay tôi mặc áo thun và quần jean. Phát và Trúc nhìn hạnh phúc lắm
-Ăn đi-Thanh đưa tôi 1 trái nho lột sẵn, ko hiểu sao tôi vẫn cầm lấy và ăn ngon lành
Trong hơi men ngà ngà, tôi cảm nhận Thanh ngồi sát bên, như nhìn tôi vậy.
Buổi tiệc sinh nhật diễn ra vui vẻ, mọi người bắt đầu say dần nên quậy phá. Đến 9h thì Trúc kêu Thanh đưa tôi về( èo có ý gì đây)
Tôi đành nghe theo vậy, hôm nay sinh nhật người yêu nó mà. Lạ thật hôm nay Thanh đi xe đạp@@ hắn chở tôi về, ngồi sau lưng 1 mùi thơm rất đàn ông, hihi dễ chịu ghê, mùi Romano đó mà
-Sao ghét anh zị nhoz
-Ko ghét, mà ko ưa
-Hì thoai mà huề đi, sau này a ko trêu e nữa đâu
-uk
Về đến trước hẽm. tôi bước xuống định đi vào
-Ê nhoz a nói nghe nè

.................................................. .................................................. .....
Hình như là tôi bị mất đi nhận thức trong 1 giây, tôi chưa bao giờ nghĩ nụ hôn đầu đời của mình xảy ra trong trường hợp này khi mà tôi chưa thật sự sẵn sàng. Nó đến thật bất ngờ, đó chỉ là 1 nụ hôn lên má khi tay anh ghì chặt vai tôi. Anh chính là người đầu tiên khiến tim tôi ngừng lại, nó run lên từng hồi....
Tôi tát anh 1 cái chạy thật nhanh vào nhà, lên đến phòng mà vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh. Người ta vẫn thường nói tình đầu là mối tình khó có thể quên. Tôi k sao quên đc cảm giác lúc ấy, lâng lâng khó tả, vừa lo sợ vừa hồi hộp. Ôm cái cảm giác như thế thật khó mà ngủ đc, dù sao thì anh vẫn là người con trai đầu tiên hôn tôi, chỉ tiếc anh ko phải là người tôi mong muốn.
Sau một đêm mất ngủ, haiz phải nói vẻ mặt tôi rất khó coi, tôi sợ gặp anh kinh khủng. Vừa thấy dáng anh ở đầu lớp là tôi đã trốn, k hiểu vì sao lại thế, vì sao phải trốn. Tôi biết rằng anh ở đằng sau lưng tôi, nhưng tôi ko bao giờ nhìn lại, cứ thế mà đi thẳng....tôi cũng chẳng bùn xuống căn tin, chỉ chui rút trong lớp suốt 1 tuần. Đc cái là tôi có thằng bạn thân, tên Tâm mẹ nó và mẹ tôi là bạn thân, nên chúng tôi chơi chung, ra chơi là nó lại lớp tôi. Chúng tôi lớn lên từ nhỏ nên chuyên 2 đứa đi chơi chung là điều dĩ nhiên. Nó ko thích Thanh, nó bảo tôi đừng để ý tới Thanh, loại người như Thanh k nên chạm vào. Đối với Tâm là sự ân hận suốt cuộc đời của tôi, sau này các bạn sẽ hiểu.
Tâm cao ráo, nét mặt thon gọn, nhìn cũng bảnh trai lắm. Hihi nhưng trong suy nghĩ của tôi thì chúng tôi chỉ như 2 thằng bạn thân, quá hiểu nhau rồi. Tâm là con một trong gia đình khá cơ bản, mẹ nó làm vựa gạo lớn, ba nó làm cục trưởng cục giao thông vận tải. Nó chỉ đi chơi bạn bè chứ ko gái gú như nhiều đứa khác đâu, tôi chưa bao giờ thấy Tâm thích ai hết. Chúng tôi tắm mưa, tắm sông, đi bơi, cùng xem phim hoạt hình,...từng góc phố từng con đường đều có kỷ niệm giữa chúng tôi. Tâm nó nóng tính, anh bà con nó thuộc hàng giang hồ gốc ở quê tôi nên cứ vài bữa lại thấy nó đánh nhau hehe. Vừakbước vào lớp
-Y ra đây tao có chuyện muốn nói
-Bóp.......
Nước mắt tôi rơi xuống như cuốn trôi tình bạn mấy năm của chúng tôi. Đó là cái tát đau lắm, đau trong lòng tôi, nó như xé tan t)̀nh bạn tốt đẹp của chúng tôi. Mọi người xầm xì bàn tán, tôi ko hiểu chuyện gì xảy ra cả.
-Mày biết tao thích Thanh sao mày còn giành với tao
-Mày nói gì vậy?
-Thanh nói anh ấy quen với mày, mày nói đi, rõ ràng biết tao thích Thanh mà
-Mày điên rồi hả Thảo
Thảo bỏ vào lớp, còn tôi đứng chết lặng. Trong lòng tôi thật sự tổn thương, Thảo vì 1 thằng con trai mà tát tôi, tình bạn của chu�%x1ng tôi tầm thường đến thế sao
-Đm mày mà đụng đến Y nữa đừng trách tao, đừng tưởng tao k dám đánh con gái- Tiếng thằng Tâm làm tôi giật mình
Tôi bước vào lớp đi thẳng đến bàn Thảo đẩy nó vào góc tường.
-Từ đây về sau tao zi' mày ko còn là bạn nư% C�a, tình bạn bè ko bằng 1 thằng con trai thì mày k xứng đáng là bạn tao
Tay tôi nắm chặt và giơ lên đấm..........thẳng vào tường( hehe tình tiết này thật sự là zị, vì từ nhỏ ba đã cho tôi học Taewondo dù sao thì cũng nhất đẳng quyền đai, tôi mà đánh nó thật chắc nó ko sống nổi)
-Tao ko bao giờ đánh bạn bè của tao- Nói xong tôi bỏ đi xuống dưới lầu. Trong lòng bùn kinh khủng, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ bùn đến zị....Tâm ngồi băng tay lại cho tôi, nó im lặng ko nói gì cả vì nó hiểu lúc này tôi cần im lặng. Từ đó tôi ghét chơi với con gái, sự nhỏ nhen ích kỹ khiến tôi chán nản
Tôi vẫn đi học nhưng rất khó chịu, Thảo nhìn tôi toàn bằng ánh mắt hình viên đạn. Tay của tôi xưng to bầm tim, rươm rướm máu phải mất cả tuần mới đi đánh bóng bàn nỗi. Vừa bước ra phòng tập, mồ hôi nhễ nhãi thì Thanh đứng đó, vẻ mặt anh trầm lại khiến tôi sợ.
-Đi đây với anh 1 chút
-Ko mày rãnh hả? Tao chưa tính sổ chuyện con Thảo với mày nhe! Tao quen mày bao giờ hả?
-Này ăn nói đàng hoàng nhe chưa
Vụt cái, cái vợt của tôi nằm trong tay a, nhanh như thoắt a mở cốp xe bỏ vào đó.
-Muốn lấy vợt ko thì nói?
-................(huhu cây vợt yêu quý)
-Đi, anh có làm gì đâu, nói chuyện 1 chút thoy
-ko, có gì thì nói đi
-Em muốn anh làm sao thì em mới hiểu, anh thích em, thích nhiều lắm em biết ko?
-............Lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi kiểu này
-Nhưng mà em ko thích anh(ko hiểu sao mình lại đổi giọng)
-Ko thích thì từ từ sẽ thích
-Này đừng giở giọng đó, bảo ko thích mà
-Mai anh chơ�%8y em đi học
Trời kiểu tỏ tình gì ko biết nữa, ko lãng mạn 1 chút nào hết vậy trời. Chả giống trong trí tưởng tượng của mình. Nhưng tối đó tôi nằm mãi mới ngủ đc, nghĩ lại thì hình như đúng là anh thích tôi.
Sáng hôm sau, anh đợi tôi trước nhà tôi và chay xe theo tôi. Cứ thế suốt ngày khiến tôi dần quen với sự có mặ4 của anh. Phải công nhận anh đẹp, đẹp theo kiểu ngang tàn, lạnh lùng. Dần dần ai cũng hiểu chúng tôi quen nhau, khi suốt ngày anh cứ bên cạnh tôi, chỉ có điều tôi chưa bao giờ nhận lời yêu anh cả.

-Alo Hồng ơi tắm mưa zi' Tâm nè( Tâm nó gọi tôi là Hồng)
-Uk..uk đón H đi
Những hạt mưa nhè nhẹ rơi, thích thật. Tâm chở tôi bằng xe đạp trên con đường bờ sông, bờ sông quê tôi đẹp lắm, kỹ niệm thời con nít k bao giờ quên đc, đến những vũng nước động Tâm và tôi lại đá chân nghịch nước thích ơi là thích.
-Dì cho con 2 chén tàu hũ
Dằm mưa lạnh, ăn tàu hũ là sướng nhất. Nóng nóng đã lắm, đang ăn ngon lành Thanh chạy tới
-Nhìn tình tứ quá hen
-Uk rồi sao ghen tỵ ak-Tôi nói
-Ko anh đâu dám- Xong phóng xe chạy đi phá tan bầu ko khí vui vẻ của tôi và Tâm
-Kệ nó đi H, T nói rồi đừng có dính tới nó
-Hi H biết mà T, mà nè 2 đứa mình lớn lên thế này, sau này có người yêu chắc bị ghen chết
-Ghen thì bỏ người yêu, haha, người yêu sao bằng H của T đc hehe
-Uk zị nhe, tụi mình cứ thế này hoài nhe
-Đương nhiên rồi
Cảm giác nhẹ nhàng, con nít ngây thơ lúc ấy chắc ko bao giờ tìm lại. Nghĩ lại tôi và Tâm đã bên cạnh nhau 10 năm, 2 đứa quá thân rồi tình bạn của chúng tôi thật sự rất đẹp. Ba mẹ tôi và Tâm vẫn hay nói đùa lớn lên 2 đứa cưới nhau đi, hjhj lời nói đó sau này như 1 nhát dao đâm xuyên vào tim tôi vậy. Đời người ai cũng phải trải qua vui sướng buồn phiền mà thoy. Vừa về đến nhà thấy đông đủ quá
-Con gái, xem nè
-Á, ba mua điện thoại cho con ak!
-Uk đẹp ko?
-Đẹp chứ, ba mua là thích ak
Đó là chiếc điện thoại đầu tiên của tôi, 1 cái samsung nắp bật thời đó rất hiếm. Mà bạn bè tôi cũng ít đứa xài điện thoại lắm, nghĩ zị hãnh diện ghê hihi( suy nghĩ của 1 đứa con njt' mới lớn, ko phải chảnh nhe mấy bạn)
Móc đt ra điện cho Trúc kiu nó ghi số đt, rồi đt cho T hihi, nhí nhố cả lên. Tôi lúc đó nhìn cuộc đời bằng màu hồng thoy, tất cả đều màu hồng trừ chuyện của Thảo.
Sáng nay tôi vẫn đi học bình thường, có điều sao a ko chờ tôi như mọi ngày. Khẽ nhúng vai tôi đến trường, cả ngày hôm đó ko thấy anh, tôi cũng thấy lạ trong lòng nghĩ ngợi một chút. Trưa tan học vẫn ko thấy anh đâu, nghĩ thầm là anh bệnh hay gì đó.
-Alo....
-H hả? ba của Thanh mất rồi, chiều tao mày zi' Phát đi đám tang nhe
-...............
Đột nhiên trong lòng ko còn ghét anh nữa, đột nhiện tội nghiệp cho anh, đột nhiên trong lòng khó chịu. Ba anh là giám đốc 1 công ty lớn ở quê tôi, xe du lịch kéo về khá đông. Cũng đúng thôi, nhà ba anh nằm trên quận 1 mà, chỉ có ba anh về quê thoy còn lại gia đình đều trên đó. Rất nhiều tràng hoa đc xếp dài, nhà anh rất rộng và đẹp, anh đứng đó vẻ mặt 1 chút lạnh, anh ko khóc nhưng nhìn vào mắt anh tôi hiểu đc nỗi đau rất lớn, 2 chị lớn của anh ôm mẹ anh khóc, tôi Trúc và Phát bước vào, tôi chỉ nhìn anh thoi, sao cảm giác ghét ko còn nữa, chỉ muốn đc an ủi anh, muốn đc ở bên anh. Thắp nhang xong chúng tôi ngồi ở bàn uống nước, anh bước đến nét mặt bơ phờ.Tôi vỗ vai anh và im lặng. Tự nhiên tay tôi dưới bàn cảm nhận đc hơi ấm, bàn tay a siết chặt hơi bất ngờ nhưng tôi ko rút tay ra
-Em về đi, anh ko sao đâu
-Ukm biết rồi
Tôi đi về mà lòng bâng khuân khó tả, tự nhiên nghĩ lại thấy thương anh quá, ba anh ra đi đột ngột vậy chắc anh đau lòng lắm
-Reng Reng
-Alo con gặp ai, Y ha? đợi máy nhe
-Alo
-Ra đây 1 chút đi em
-Oh...( ko hiểu sao ko từ chối anh nữa)
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đứng chờ tôi ở đầu hẻm.
-Đi đâu vậy anh( trời ko hiểu sao tôi lại ngọt thế)
-Đi ra bờ sông
Anh chở tôi ra bờ sông, gió chiều thổi nhẹ khiến tôi có cảm giác bình yên đến lạ lùng
-Đám xong chắc mệt lắm sao ko ở nhà nghĩ đi anh
-Muốn gặp e
Đột nhiên anh kéo tôi lại gần, dựa vào vai tôi, khoảng cách của tôi và anh như tan biến. Tôi vẫn ngồi im, từng giọt nước mắt anh rơi xuống khiến lòng tôi chạnh lại........Rồi ko hiểu sao tôi lại ôm lấy anh, ôm thật chặt, đó cũng là cái ôm đầu tiên của tôi với 1 người con trai. Chúng tôi ngồi lâu lắm, tưởng tượng thời gian như ngừng trôi.....ánh mặt trời dần buông xuống anh đặt lên môi tôi 1 nụ hôn nhẹ nhàng. Chúng tôi bắt đầu 1 chuyện tình tưởng chừng như rất đẹp như trong phim..............................................

Đã bao giờ bạn yêu 1 người mà có lý do chưa. Tôi đảm bảo nếu bạn yêu người đó mà bạn nói tôi yêu anh ấy vì anh ấy đẹp trai, vì anh ấy nhà giàu, vì anh ấy cưng tôi.....chính xác đó ko phải là yêu, bởi yêu 1 người ko cần lý do.Tôi và Thanh quá khác biệt, anh ăn chơi cờ bạc nhậu nhẹt....chỉ 1 điều tôi cảm nhận đc là anh yêu tôi. Tuy nhiên giữa chúng tôi cũng cãi nhau vì những chuyện linh tinh, ví dụ anh cá độ đá banh, a hút thuốc. Điều sai lầm nhất của phụ nữ là cấm đàn ông hút thuốc, mãi đến sau này tôi mới hiểu. Hôm đó anh lên nhà chở tôi đi chơi
-Đi đâu vậy anh
-Mua đồ
-Đồ gì?
-Đi rồi biết
Hóa ra anh chở tôi lên shop mua 1 đống đồ, tự ái bản thân nổi lên, với lại nhà tôi đâu nghèo gì mà anh lam zị
-Em mặc đồ thế này ko đc ak
-Nhìn quê quá
-Anh yêu em thì phải yêu con người em chứ, em thích thế này thoai
-Thì thay đổi một chút có sao đâu
-Ko thích, mà anh chê tôi thì tìm con khác mà quen
Nói thì nói vậy chứ trong lòng sợ lắm, tôi thừa hiểu xung quanh anh có nhiều đứa thích anh lắm. Mặc cảm ghê gứm, chẳng qua là tính tôi k thích điệu thôi, quần jean áo thun hay sơ mi là xong rồi. Tôi giận anh lắm, giống như anh coi thường tôi vậy. Nằm nhìn cuộc gọi và tin nhắn mà tôi im lặng, tôi nghĩ nhiều lắm nhưng tất cả đều muộn màng khi trái tim tôi thuộc về anh mất rồi. Anh nào có hiểu đc mỗi tối anh đi chơi chưa về là tôi lo lắng, tôi sợ anh lại đánh nhau lại có chuyện....Từ ngày quen anh tôi và Tâm ko còn thân như trước sau lần nói chuyện giữa tôi và Tâm
-H điên hả? sao quen nó, Tâm nói rồi mà
-Nhưng....
-T chỉ nói 1 lần thôi, sau này vui sướng hay đau khổ tự H chịu, T nói hết lời rồi.
Chúng tôi ko còn đc như xưa kể từ ngày tôi quen anh, nhưng tình yêu thật khó lý giải, anh ko muốn tôi đi với T nói chung là anh ghen, anh khó chịu nên tôi đành ít đi với Tâm hơn. Giận hờn cũng là 1 thứ xúc cảm của tình yêu. Tôi giận anh cả tuần đó cho đến ngày sinh nhật tôi, sau khi ăn uống với ba mẹ xong lên phòng thì nghe đt của anh
-Sao?
-Thay đồ ra đầu hẻm đi em
-Làm gì?
-....tút tút
Thay vội bộ đồ đi ra, anh chở tôi vào thẳng phòng karaoke. Wow căn phòng đầy bong bóng hình trái tim và 1 bó hoa lục bình thật đẹp( ko hiểu sao tôi lại thích hoa lục bình, loài hoa buồn màu tím ấy)
-Happy birthday to you happybirthday to you
Cả đám bạn anh, có Trúc và Phát nữa, ôm bó hoa đến tặng tôi, thật sự xúc động hình như tôi ko còn giận anh nữa. Tôi thổi nến và cắt bánh, anh thì thầm vào tai tôi
-Anh yêu em nhiều lắm, bx ngOk!
Hương vị ngọt ngào đó ghi lại khoảnh khắc khó quên của cuộc đời. Rồi ko hiểu sao mọi người kéo đi hết, trong phòng còn tôi và anh...anh cất tiếng hát:

Anh nghe mùi hương trên tóc quen nồng nàn
Anh nghe tình em nghe tình em chứa chan
Anh nghe bàn tay trong bàn tay nhẹ nhàng,
với người đời hé môi cười....

Anh nghe niềm vui trên phố đông rộn ràng,
Anh nghe tình yêu bên tình yêu hát vang
Anh nghe bờ vai bên bờ vai dịu dàng,
Ngỡ ngàng cùng ánh chiều sang.

Ngồi bên em cung đàn hát lên tình khúc vàng
Bao nhiêu âu lo đời vụt tan
Ngày mai xa nhau rồi, phút giây còn muôn lời
Em ơi, bao nhiêu điều chưa nói?!
Nhớ từng hàng cây, nhớ từng con phố
Bước theo em bâng khuâng hỡi tình say.

Nhớ về dòng sông, ấm lòng màu đông
Nụ hôn ta chơi vơi theo con sóng....
Gửi tình vào mây, gửi tình vào gió
Có xa nhau xin đừng là tàn tro
Muốn là dòng sông, lững lờ mùa đông
Ôm em trong giấc mơ tình khúc vàng.
(đây là bài hát lâu lắm rồi, Tình Khúc Vàng của Đan Trường)
Trong hơi men say, anh hôn lên tóc tôi, anh rất thích mái tóc dài đen óng của tôi nên vẫn thường vuốt tóc bảo rằng nó là của anh. Rồi 1 nụ hôn thật sâu, không gian thời gian lúc đó như lắng lại bởi niềm hạnh phúc ngọt ngào của tôi. Rồi tay anh cởi chiếc nút áo trên ngực tôi ra, hiz run lắm, cảm giác đầu đời rất run mà, anh khẽ hôn lên ngực tôi 1 cách nhẹ nhàng như nâng niu thứ gì đó vậy. Rồi dừng lại ôm chặt tôi vào lòng, anh cho tôi niềm tin vào anh, anh đã ko đi quá giới hạn khiến tôi tin rằng anh thật lòng yêu tôi. Cũng đúng thôi bởi cả tôi và anh đều là người yêu đầu tiên của nhau. Về nhà thì thấy 1 gói quà
-Của ai vậy mẹ
-Của Tâm đó, nó ko gặp con nó về rồi
Cầm gói quà lên phòng, tay nt cho anh xong mở gói quà xem, ak thì ra là 1 chú heo hihi Tâm nó vẫn bảo tôi ham ăn như heo. Nhưng chỉ dòm qua rồi để vào góc tủ, bởi giờ đây trong mắt tôi chỉ có anh, chỉ duy nhất mình anh, chỉ anh là tuyệt đối.
Chúng tôi cứ bên nhau mỗi ngày, có 1 điều tôi dậy đi học khá sớm, 5h 30 tôi đã đi để 2 đứa tôi có thời gian ăn sáng uống nước cùng nhau rồi 6h 30 vào học. Khi bạn hạnh phúc, bạn sẽ nhìn cuộc đời bằng màu hồng, tất cả đều đẹp cả, ngay cả những điều đơn giản nhất. Mẹ anh rất thích tôi, bởi lúc đó tôi rất hiền, ngoan và học giỏi. Bà thường gọi tôi lại nhà ăn kum, nói với tôi rất nhiều điều. Là một phụ nữ giỏi, bà 1 mình quản lý công ty khi ba anh mất, rồi chăm sóc gia đình, phải nói rằng bà rất mạnh mẽ và giỏi. Không giỏi sao đc khi bà nuôi 3 đứa con cho đi ăn học đầy đủ( 2 chị của Thanh, 1 người là con vợ lớn trước khi cưới mẹ Thanh, bà đó mất rồi ba anh mới cưới mẹ anh sinh ra chị thứ 3 và Thanh), tuy là con riêng của chồng nhưng mẹ anh rất quan tâm chị 2 anh, chị ấy cũng rất có hiếu với mẹ anh và là 1 người phụ nữ giỏi giang. Sau này căn nhà trên quận 1 đc mẹ anh giao cho chị ấy, mẹ anh vẫn thờ cúng vợ lớn của ba anh, chứng tỏ bà là 1 người phụ nữ rất có tâm. Mẹ anh và tôi rất hợp, bà thường kể tôi nghe nhiều chuyện, bà nói rằng bà rất mừng khi anh quen tôi. Hạnh phúc tưởng chừng như vô bờ bến, ba mẹ tôi thì la rầy nhưng cũng ko cấm cản khi mà chúng tôi đã yêu thương nhau. Chúng tôi đón cái Tết đầu tiên với nhau, anh mua sắm cho tôi rất nhiều đồ nhưng tôi k mặc đc cái nào hết, nhìn chán ghê.......rồi khoảnh khắc thiêng liêng của mọi người đã đến, đó là giao thừa tôi và anh ngồi trên xe trước bờ sông ngắm pháo bông. Đây là mùa xuân đầu tiên chúng tôi bên nhau, ngoài đường xe cộ tấp nập, mọi người ai cũng vui vẻ chúng tôi bên nhau như 1 điều tất nhiên....tôi đâu biết rằng ở đâu đó có người buồn vì tôi, có người đau lòng vì tôi. Quả thật tôi quá ích kỹ chỉ nghĩ đến bản thân tôi. Hôm đó là mùng 4 tết, ở trên là 14-2
-H ơi mở cửa
-Gì đó, ko đi chơi với người yêu hả T?
-Cho H nè
-Á socola, đã zị sao cho H( giờ mới biết hỏi 1 câu ngu ngốc)
-T ko có người yêu thì cho H
-Uk cảm ơn nhe giờ phải chuẩn bị đi chơi
Bước lên phòng ném hộp socola trên đó định tối về ăn. Sau đó thay đồ, nhìn vào gương 1 tý, hôm nay điệu hơn tha 1 ít son dưỡng môi. Anh đứng đó mặc chiếc áo sọc caro nhìn rất men, trên tay là 1 bó hồng rất to. Trời thích thật, đi dạo cùng anh mà ai cũng nhìn, hãnh diện quá đi( thật ra cái tuổi 14 15 này suy nghĩ chưa sâu thấy đẹp là thích). Rồi chúng tôi đi chơi như bao cặp khác
-Em nè
-Sao anh?
-Chụp 1 tấm hình nhé
-Hihi đc đó
Chúng tôi cười vô tư, nhìn chiếc đt chụp mờ lắm nhưng vẫn vui, lúc đó đt cùi bắp lắm chụp hình ko rõ đc. Về đến nhà anh đưa tôi 1 hộp socola bảo
-Em phải ăn hết nhe, ko được cho ai nhe chưa
-Uk, đi về luôn đi, đừng đi đâu nhe em lo lắm
-Dạ tui biết chị 2
Lên phòng ngắm nhìn hộp kẹo anh cho, cả bó hoa cả trăm bông khiến tôi ngây ngất, tuyệt thật đó tôi đã nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Cầm hộp kẹo ra xích đu ngồi mà tưởng đang bay trên mây
Ây da.....cái gì cứng mà đau quá....
Trời 1 chiếc nhẫn trắng kiểu nhẫn cặp có 3 hột đính....ak` thì ra anh dặn phải ăn hết là vì cái này cầm đt nt
-Cảm ơn anh
-Điên ak! yêu nhau ko cần cảm ơn, đeo vừa ko nhẫn cặp đó
-Sao biết size nhẫn của em hay zị
-Trời cái tay ngày nào tuj cũng nắm mà ko biết, ngủ đi bx
-Ox ngủ ngon
Tôi mân mê chiếc nhẫn thầm ngưỡng mộ anh, tay tôi rất nhỏ, nhỏ lắm kìa vậy mà anh cũng mua vừa hay thật. Chiếc nhẫn đó đến giờ tôi vẫn giữ kỹ, thật lúc đó tự hào và kiêu hãnh lắm, cỡ tuổi tụi tôi mà đeo nhẫn bạch kim cặp là thuộc dạng pro rồi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một cô bé bồng bột thoy và điều tất nhiên tôi quên luôn hộp kẹo của Tâm đưa cho.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi có những giây phút ngọt ngào tuy nhiên chưa bao giờ anh đi quá giới hạn. Đó là điều tôi rất tôn trọng anh, tôi thầm nghĩ cả cuộc đời này tôi sẽ giữ cho anh, sẽ là vợ anh. Năm đó tôi lên lớp 11, có nghĩa chúng tôi quen nhau đc 4 năm, điều đó chứng tỏ tình cảm của chúng tôi ko phải là bồng bột, nó đc xây dựng vững chắc tưởng chừng k thể nào đổ đc. Anh vẫn đưa đón tôi đi học, rất yêu thương tôi. Tình yêu của chúng tôi quá ngọt ngào, quá lãng mạn tôi đâu biết rằng đằng sau nó là những thứ xấu xa khiến tôi ghê tởm.