Bài đăng phổ biến

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Phang em bé xóm trọ 2


Phù! 12h30 rồi à. Cuối cùng thì cũng kịp xong, giao tập tài liệu cho con bé thư kí để nó chuyển cho sếp, tôi thấy nhẹ cả người. Nghĩ lại quãng thời gian chạy đua với đống tài liệu từ sáng tới giờ mà tôi lại thấy rùng mình. Một đêm đóng gạch 3 hay 4 cái thì ko mệt, thế mà có mấy cái tài liệu lại mệt thế này. Nhưng cảm giác khi hoàn thành xong thì đều giống nhau, đều rất dễ chịu và thoải mái.

Tôi lại chợt nhớ đến em, ko biết sáng nay em có bị muộn giờ làm bài ko nhỉ? Tranh thủ lúc ăn trưa, nhắn tin hỏi thăm em cái xem sao.

- “ Em à, tình hình thế nào? Làm bài tốt chứ?’

- “Hi, anh. Em làm tốt ạ, cảm ơn anh nhìu. Ko có anh thì sáng nay em ko biết làm sao cả”

- “Có gì đâu, đó là nghĩa vụ, trách nhiệm, và quyền lợi của anh mà. Thế sáng nay ko bị muộn chứ?”

- “ Dạ, bị muộn 10p. Nhưng cô vẫn cho vào. Anh đang ở công ty à?”

- “Ừ, anh đang ăn cơm, em ăn chưa?”

- “ Em ăn bánh mì rồi, thường thì em sẽ đạp xe về ăn với chị ở nhà, nhưng hôm nay ko có xe về nên em ăn tạm cái bánh mì. Mà cái xe của em, anh gửi ở đâu để tối em qua lấy mang đi sửa?”

- “ Em ko phải lo, cái xe anh đã gửi an toàn rồi. Chiều nay em vẫn phải học à? Mấy giờ em về? Anh đến đón em về nhé?”

- “ Chiều nay em vẫn phải kiểm tra tiếp. Chắc 5h mới được về. Thôi, em về cùng với đứa bạn cũng được, anh ko phải đón em đâu, làm phiền anh ngại lắm. Em ôn bài chút đây, anh nghỉ trưa đi. Cảm ơn anh nhiều.”

Vậy là tốt rồi, ko có điều gì đáng tiếc xảy ra. Tôi cũng thấy vui vì đã giúp được em. Và vui vì hôm nay, chắc tôi cũng đã ghi điểm được khá nhiều với em. Cứ đà tiến triển này, cái ngày phang em chắc cũng ko còn xa lắm…

Đúng là một ngày kì lạ, buổi sáng thì chạy hùng hục như ma đuổi, rồi cắm đầu vào cái đống tài liệu ko có một giây để thở. Buổi chiều, sếp đi rồi thì lại rảnh rang. Lướt hết web nọ đến web kia. Mấy thằng ngồi cạnh tôi đang chụm đầu vào xem sex thì phải, thấy chúng lén lén lút lút. Việc đéo gì phải lén lút, sếp có nhà đéo đâu mà sợ…

Ngồi nghe nhạc chán, tôi lại vào LX xem có gì mới ko. Thú thật, vào LX tôi ít khi xem phim, chỉ thích đọc truyện, mà nhất là các chuyện đi lừa gái rồi phang gái của các cao thủ dâm dục học, đọc để thấy rằng mình ko phải là thằng khốn nạn, vì chả lẽ cuộc đời này lại nhiều thằng khốn nạn thế sao. Đọc để rút kinh nghiệm, áp dụng vào thực tế. Tôi rất thích đọc chuyện của MROOC, kỹ năng tán gái, lừa gái, chơi gái và dung hòa gái của huynh ấy thật đáng ngưỡng mộ. Tôi chơi xong là tôi lượn luôn, vì tôi ko thể đối phó được với những cái đuôi lằng nhằng, và ở một thời điểm, tôi thường chỉ có một hoặc cùng lắm là hai rau thôi. Thế nên, có những thời gian tôi chẳng có cái rau nào, chẳng có cái bím nào để chơi, chẳng có cái máng nào để vét, đành nằm nhà đọc truyện sex trong LX mà thủ dâm một mình. Còn anh MROOC thì ko thế, anh ấy có tài năng dung hòa các rau, một lúc anh ấy có đến 5 hay 7 loại rau, thích ăn rau gì thì lấy rau ấy, ko ăn thì để đấy, lúc thích lại ăn. Anh ấy có thể dung hòa được nhiều mối quan hệ, và vì thế, có lẽ chả bao giờ anh ấy phải tự thủ dâm cả (tất nhiên, trừ trường hợp đặc biệt). Nói vậy để thấy bác MROOC rất tài tình trong cái chuyện này.

Thôi, nói về bác MROOC vậy thôi, kẻo bác ấy lại mắng cho là nhiều lời. Quay trở lại với câu chuyện của tôi, cũng vào cái chiều hôm rảnh rang đó… đang mải mê dạo bước trong thiên đường LX thì bỗng Ùm…Ùm…

Tôi giật mình. Sấm à. Mẹ kiếp, trời vừa nắng chang chang thế mà giờ lại có sấm chớp ì ùng thế này. Tôi vén cái rèm cửa và nhìn ra ngoài, mây kéo về ngùn ngụt làm sẫm cả bầu trời. Gió rít ù ù cuốn theo lá bụi mịt mù. Chỗ nào mây đã ùa đến thì đen sì như lông bím. Chỗ nào mây chưa kịp lấn chiếm thì vẫn còn một màu sáng đùng đục như tinh trùng. Ở dưới cái gầm trời hỗn loạn đó, bao nhiêu là người và xe vẫn đang chen nhau và cũng hỗn loạn ko kém. Có lẽ họ quá bất ngờ với cơn mưa ập đến bất chợt nên ai cũng gắng sức đi cho thật nhanh, lách cho thật dẻo để tránh bị ướt nghoẻo bởi cơn mưa hung dữ…

Đúng là trời đất thất thường như cái dương vật của một thằng ham dậm dật, lúc nắng lúc mưa, lúc cứng lúc xỉu, chả ai biết đâu mà lần. Nắng đấy, rồi lại mưa ngay, mưa đấy rồi lại nắng ngay, cương đấy rồi được lúc lại xỉu ngay, xỉu đấy rồi tí nữa lại cương ngay, bố ai mà chiều được, và cũng bố ai mà hiểu được…

Cái cảm giác mình ngồi trong phòng kín, ấm áp, nhìn mọi người bên ngoài chạy toán loạn vì mưa bụi rất thú vị và thích thú. Cái đó ko hẳn đã là ích kỉ, vì ích kỉ chỉ khi ta có thể giúp họ mà ta lại ko thèm giúp, ta lại hưởng ấm áp một mình. Còn đây, tôi có muốn giúp cũng chịu, chả giúp được. Chẳng lẽ lại mở toang cửa ra rồi hét lớn: “Mọi người ơi, vào đây, vào đây ấm áp lắm, ko mưa, ko bụi đâu”. Vậy nên tôi cứ âm thầm gặm nhấm cái cảm giác thú vị nhẹ nhàng ấy mà ko cảm thấy day dứt gì cả.

Trời kiểu này chắc sẽ mưa to, và mưa dai dẳng đây, đến tối chứ chả chơi. Nhìn đồng hồ, 3h30 rồi à. Vậy là một tiếng rưỡi nữa Bống sẽ kiểm tra xong. Em nói là về với bạn, nhưng mưa thế này, em lại ko mang theo áo mưa, ko mang theo ô, em lại về xe đạp với bạn, thế thì em sẽ ướt hết, tội em lắm. Giờ tôi lại đang rảnh, hay là…

Thường trong những lúc tối tăm, mưa gió, hoặc gấp gáp, tôi lại thường nảy ra những ý tưởng lạ và hay. Và lúc ấy cũng thế, tôi shutdown máy tính, chào anh em trong phòng rồi xuống hầm lấy xe, mặc áo mưa và phi luôn ra ngoài. Mưa to quá, rát hết cả mặt. Gió thốc ngược cái mũ bảo hiểm của tôi lên. Kệ, tôi vẫn phóng. Lúc này, tôi chỉ nghĩ đến kế hoạch mà tôi đang ấp ủ, càng mưa to thì kế hoạch càng ấn tượng, tôi còn mong cho trời mưa thêm nữa, và lâu hơn nữa… Kì lạ nhỉ, tôi vừa mới thích thú với cảm giác ngồi trong phòng ấm áp để nhìn người ta chạy mưa hỗn loạn bên ngoài, giờ thì tôi lại là thằng phi từ trong căn phòng ấm áp đó ra để lấy xe phi vào làn mưa mù mịt…

…….

5h kém 10. Tôi đã có mặt ở trường em. Tôi đứng dưới tán cây xoài lùm xùm gần phía cửa lớp em, để tiện quan sát khi thấy em ra. Trời vẫn mưa ko ngớt, và vẫn nặng hạt. Nước vẫn chảy xối xả, lộp bộp, còn lòng tôi thì đang hối hả, hồi hộp… Tôi đếm từng phút giây chờ đợi em đi ra.

Reng…reng…reng…

Tiếng chuông hết giờ vang lên, từng tốp sinh viên ồ ạt ùa ra. Người thì áo mưa, người thì ô, người thì mặc kệ cho mưa ướt vẫn cứ hiên ngang bước đi…(chắc đằng nào tối về cũng đến lịch tắm và giặt quần áo nên chẳng sợ ướt).

Cuối cùng thì em cũng xuất hiện, trông em ngơ ngác đến là ngộ. Chắc em ko ngờ là mưa to thế. Còn bạn em đâu, người bạn mà em bảo đi nhờ về ý. Tôi đứng im lặng từ xa quan sát em.

Mưa vẫn rơi xối xả như trút nước và chưa có dấu hiệu sẽ ngớt. Hình như em đang thả hồn theo từng làn mưa, đang say sưa ngắm từng chiếc lá bị giật xuống bởi những cơn gió hung hãn và cuốn trôi đi bởi từng đợt nước ào ào liên tiếp, vì thế nên em ko nhận ra, có một người đang tiến rất gần em…

- Em đang đợi ai à? Cô bé?

Em giật mình quay sang…

- Ôi, anh, anh…Sao anh lại…

Đôi mắt tròn xoe của em long lanh khi thấy tôi. Những hạt nước nhỏ li ti đậu trên tóc, trên mi mắt, trên cả đôi môi mọng chum chím của em. Em đáng yêu và trong trẻo quá, tôi chỉ muốn được ôm ghì lấy em, đặt lên đôi môi mềm mại của em một nụ hôn thật nồng cháy, thật sâu, để em mê man trong tay tôi, để em thực sự hiểu được tôi đang khát khao em đến nhường nào. Nhưng tôi vẫn phải tỉnh lại, để tiếp tục nhiệm vụ của mình…

- Anh đến đón em, không được sao?

- Sao anh lại phải vất vả vì em thế, em về nhờ bạn được mà, em đang đợi bạn…

- Bạn em chưa về à?

- Bạn em phải học thêm tiết nữa.

- Vậy về cùng anh đi, đằng nào anh cũng đã đến đây rồi. Mưa to thế này, em về xe đạp với bạn sẽ bị ướt nhiều đấy, lại ko mang áo mưa nữa. Anh chở luôn về còn đi sửa xe đạp cho em nữa mà. Lát nữa về muộn rồi thì làm gì còn quán nào sửa nữa, rồi mai em lấy xe đâu mà đi học…

Em ko nói gì và có vẻ đang phân vân. Tôi lại tiếp…

- Thôi nhanh lên, nhắn tin cho bạn em bảo là em về trước là được rồi. Anh ra lấy xe nhé.

Nói rồi tôi đi luôn ra lấy xe. Em ngoan ngoãn leo lên xe và chui vào áo mưa đôi của tôi. Thực ra, tôi có thể mang cho em một chiếc áo mưa nữa, nhưng tôi ko thích thế. Dùng cái áo mưa đôi sẽ khiến em gần tôi hơn. Mưa vẫn rơi như trút nước. Tiếng lộp bộp ko ngừng phát ra từ cái áo mưa nhỏ bé. Dưới cái màn trời mưa như trút ấy, dưới cái lớp áo mưa mỏng manh nhỏ bé ấy là một tấm thân ngọc ngà, mơn mởn, căng tràn nhựa sống, và một tấm thân khác đang nóng hừng hực đầy khao khát….

Mưa vẫn rơi ko ngớt, tôi phải gào to át cả tiếng mưa thì mới đủ để em nghe thấy:

- “ em ngồi gần anh hơn đi, ko thì mưa tạt ướt hết cả hai đứa bây giờ”

Tôi nói đúng quá, vì cái áo mưa đôi mà ngồi xa nhau quá thì người ngồi sau sẽ rất mỏi cổ, và cái khe tạo ra giữa hai người sẽ dễ bị nước mưa tạt vào. Em ko còn cách nào khác đành ngồi sát lại gần tôi hơn.

Người tôi run lên, ko phải vì mưa lạnh, mà vì chưa bao giờ em gần tôi đến thế. Có cảm giác như chỉ cách một sợi tóc thôi thì hai bầu ngực căng tròn ấy sẽ cọ vào lưng tôi, chỉ cảm giác thế thôi, người tôi lại run lên bần bật…

Tôi nhấn ga và lao đi, có lẽ cú tăng tốc đột ngột làm em bất ngờ và khẽ ôm nhẹ vào hông tôi để giữ thăng bằng. Trời ạ, mưa như vậy, phóng nhanh như vậy, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bàn tay mềm mại của em đang níu lấy áo tôi. Trời mưa, đường thì đông, chiếc áo mưa che khuất tầm nhìn hai bên nhưng tôi vẫn phóng khá nhanh, vì ko muốn em bị lạnh, bị mưa. Lách mãi mới ra được khỏi cái đám đông, vừa mới tăng tốc vù lên thì từ phía sau, một chú choai chạy con Dream II đầu nhuộm highlight rú ga vọt lên và vỉa qua đầu tôi. Theo phản xạ tôi nhấn phanh để khỏi bị quệt vào đít nó. Cú phanh khá gấp khiến đầu xe của tôi chúi xuống bởi quán tính, và cả em, em cũng áp sát vào tôi, giữa tôi và em trong khoảnh khắc đó ko còn khoảng cách nữa. Hai bầu ngực mềm mại ép chặt vào lưng tôi, tay em ghì chặt lấy eo tôi còn miệng em thì hét lên:

- Á, cẩn thận đấy anh…

Xe tôi chỉ bị loạng choạng tí tẹo, tôi lập tức lấy lại thăng bằng và trấn an em:

- Ko sao đâu, em đừng sợ. Mấy đứa choai choai chạy xe ẩu thật đấy (ko khác gì anh ngày xưa)

Thực ra, nếu bình thường, gặp mấy thằng như thế, tôi sẽ chửi ngay. Chửi cho bõ tức thôi, còn chả biết thằng đó có nghe được ko, vì có khi nó đã phóng đi xa lắm rồi. Nhưng hôm nay, tôi lại chả thấy ghét thằng đó, ngược lại, còn thấy nó thật đáng yêu. Chả phải thế sao, ko có nó, sao tôi được cảm nhận bầu ngực căng tròn của em áp vào, sao tôi được đôi tay mềm mại của em siết lấy eo tôi… Ôi, ước gì lại có vài thằng choai choai như thế nữa lao lên vỉa vào đầu xe tôi…

Trời vẫn mưa….

Tôi vẫn lao xe vun vút… Đi qua đoạn đường hỏng xe ban sáng, em níu áo và nói to:

- Anh ơi, dừng lại, lấy xe đạp của em đi sửa nữa chứ!

- Cứ về đã, ko lo, sáng mai em có xe đi học là được, anh đảm bảo…

Nói rồi tôi lại phóng vút xe đi vào trong làn mưa mù mịt…

Về đến xóm, trời vẫn mưa. Tôi phi thẳng xe vào gầm rồi mới dừng hẳn. Tôi xuống trước và gỡ áo mưa ra cho em. Vừa mở mắt ra, em đã reo lên:

- Ô, cái xe của em, sao nó lại ở đây?

Nói rồi em chạy lại phía cái xe để kiểm tra cái lốp mà sáng nay bị xì hơi. Cái lốp đó đã được thay bằng cái lốp khác mới tính, bơm căng đầy hơi, căng như là bộ ngực tròn trịa và trinh nguyên của em vậy.

Tôi ko nói gì, chỉ mỉm cười…

- Vậy là mai em có xe đi học như anh đã đảm bảo nhé! - tôi nói và nháy mắt với em một cái.

Em ko nói gì, mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt long lanh trìu mến. Có lẽ, em cũng đã hiểu được tại sao xe lại ở đây, và ai đã thay cho em cái lốp mới. Và tôi tin, các bác cũng đã biết rằng từ lúc phóng xe từ công ty về tôi đã đi đâu, đã làm gì…

Sau buổi chiều mưa đầy kỉ niệm ấy, tôi lại bẫng đi một hai ngày ko thèm nói gì với em. Thực lòng thì cũng muốn tiến triển cho nó nhanh, phang xong cho nó nhanh, rồi còn dành thời gian và công sức mà trồng giống rau mới. Nhưng đúng là chăn rau nó cũng giống trồng rau thật, làm gì cũng phải có giai đoạn của nó. Phải bón phân lót, vun gốc, tưới tắm, tỉa lá, phun thuốc kích thích…rồi cuối cùng mới đến giai đoạn luộc rồi cho lên giường… à quên, cho lên đĩa đánh chén. Tất cả đều phải có giai đoạn và các giai đoạn ấy phải cách nhau một thời gian hợp lí. Ai chẳng muốn nhanh, nhưng bạn ko thể phun thuốc trừ sâu ngay khi vừa gieo hạt xuống, cũng ko thể tỉa lá già khi mầm rau vừa mới nhú lên… Tất nhiên, có một cách nhanh nhất để ăn đó là ra chợ mua rau về. Nhưng khi đã ra chợ rồi thì rau đã trở thành hàng hóa…

Vậy là cũng đã hai ngày rồi, kể từ cái chiều mưa ấy, tôi ko nt với em, cũng ko nhìn thấy em. Với tôi, khoảng lặng đó là cần thiết, nó như là một quy trình bắt buộc phải có để đảm bảo những bước tiếp theo sẽ thành công. Hai ngày ko gặp, ko nt, cũng thấy nhớ nhớ. Chắc có bác sẽ thắc mắc là có yêu thật lòng đâu, chỉ lừa lừa để phang rồi phập thôi thì nhớ nhung gì. Nhưng ko hẳn như thế. Nhớ người yêu thì nó da diết nhưng dịu dàng, tha thiết nhưng nhẹ nhàng, còn nhớ người đóng gạch thì nó cồn cào và khốc liệt, ồn ào và khắc nghiệt. Rất dễ để nhầm lẫn hai nỗi nhớ, và rất khó để tách biệt hai nỗi nhớ, dù một thứ thuộc về tâm lý, còn một thứ thuộc về sinh lý, một là của tình yêu, còn thứ kia là của tình dục… Mà thôi, hơi đâu mà đi phân tích với chả phân biệt làm cái gì. Các chuyên gia tâm sinh lý học kinh nghiệm mấy chục năm, gần về hưu rồi, còn đau đầu trong việc lí giải mối liên quan giữa tình yêu và tình dục, thì mấy anh em LX ham đóng gạch mê phò phạch như chúng ta việc quái gì phải bận tâm đến làm gì cho mệt óc… Chỉ cần biết là thực sự tôi rất nhớ Bống, và khao khát được gần Bống, còn gần để làm gì thì anh em ai cũng hiểu…

Chiều hôm ấy, đi làm về, qua phòng em, như là một thói quen, tôi lại đưa mắt nhìn vào. Ko thấy ai cả, chỉ thấy cửa hàng vẫn mở, cái đài trên bàn học của Bống đang phát ra một bài hát tiếng anh với giai điệu rất quen thuộc….

Không biết ai đang ở nhà nhỉ? Có thể là bà chị, có thể là Bống, có thể là cả hai. Nhưng khả năng Bống có nhà là cao nhất, vì bài hát tiếng anh kiểu này chỉ có Bống nghe thôi, chứ bà chị già rồi, chắc ko hợp và ko hiểu cái loại nhạc này…

Tôi cất xe vào gầm để xe, rồi tiến về phòng Bống. Thôi kệ, may ra thì gặp được em vậy…

- Có ai bán hàng ko nhỉ?

Tôi gọi và rất mong người lên tiếng sẽ là Bống, nhưng ko, tiếng trả lời cất lên lại là của bà chị:

- Có đấy, Bống ơi, xem ai mua hàng kìa….

Thì ra là bà chị đang nằm trên gác xép. Phù!, may quá, tưởng hỏng ăn rồi, nhưng ai ngờ vẫn như tôi hy vọng…

- Dạ

Bống lon ton từ nhà tắm chạy ra, chắc đang giặt quần áo… Nhìn thấy tôi, em cười rất tươi và trìu mến. Sao lúc nào em cũng cười và cười lúc nào cũng dễ thương vậy nhỉ? Cả những lúc bị hỏng xe, cả những lúc phải đợi bạn trong mưa, em vẫn cười, và vẫn thật rạng ngời, thật trong sáng. Đúng như các anh em LX nói, một cô bé thánh thiện và tinh khiết, trong trắng như thế xứng đáng được có một tình yêu đẹp. Trong giây phút ấy tôi cũng thấy mình tàn nhẫn. Nụ cười và khuôn mặt rạng ngời của em làm tôi mê mẩn, nhưng nó cũng là tấm gương để tôi soi vào, để rồi tôi lại xỉ vả mình là thằng sở khanh, thằng đểu. Em như cánh hoa lê trắng trong tinh khiết chuẩn bị được cắm vào cái bình với một vẻ ngoài lịch lãm nhưng bên trong lại đựng toàn axit. Như một trang giấy trắng chờ đợi những dòng mực tím mộng mơ tinh khiết viết nên những vần thơ ngọt ngào bay bổng, nhưng ko, em đâu biết rằng cái dòng sắp viết ko phải là dòng mực tím mộng mơ trong trắng mà lại là những dòng tinh trùng tanh nồng và ngầu đục. Nói thế để thấy em là thiên thần, còn tôi là ác quỷ.

Nhưng biết sao được, điều gì đến sẽ phải đến. Đòi hỏi công lý và sự công bằng tuyệt đối cho tất cả mọi người trên đời này là điều ko thể. Vẫn có những người tốt phải chịu những điều bất công, vẫn có kẻ xấu đang sống nhởn nhơ, sang giầu, vương giả. Vậy thì coi như tôi cũng chỉ đang làm cái việc thường tình của cuộc đời này, dù là nó bất công, đểu giả. Chỉ tiếc rằng điều bất công ấy lại đến với Bống, khi em xứng đáng được một tình yêu thật lòng, một tình yêu đẹp, một tình yêu như em hằng mong đợi chứ ko phải là một thằng sở khanh chỉ thích lừa gái rồi đóng gạch, rồi lặn mất tiêu như tôi đây.

- Anh vừa đi làm về à, mệt ko anh?

- Ừ, cũng hơi mệt. Em thích nghe bài này à?...

Tôi hỏi khi giai điệu ngọt ngào từ chiếc cassette vẫn du dương ngọt ngào... “ 2 am, and the rain is falling…” - Đó là câu đầu trong bài Only Love (tạm dịch : 2 giờ sáng, và trời đang mưa rất to…)

- Vâng, em thích bài này từ lâu rùi, nghe mãi mà ko chán.

- Nhưng bài này ca sĩ hát sai lời rồi, ko phải là 2 am mà là 5 pm chứ, đó mới là giờ em tan học mà…

Em cười tủm tỉm vì câu nói đùa của tôi. Và hình như em quên cả nhiệm vụ của em là phải bán hàng cho tôi, phải hỏi tôi muốn mua gì. Ko biết vì em sợ mua hàng xong tôi sẽ về luôn mà ko nói chuyện với em nữa, hay vì em nghĩ rằng tôi đến đây ko phải để mua hàng, mà chỉ để gặp em thôi… Dù là vì điều gì thì tôi cũng hạnh phúc vì điều đó…

- Thế em ko hỏi xem khách mua gì à?

- Ừ nhỉ, em quên. Anh mua gì nào? Mì tôm đã ăn hết chưa?

- Chưa hết. Được người ta chọn to toàn gói to nên ăn mãi ko hết. Hôm nay anh mua xà bông tắm. Cho anh loại Lifebouy nhé.

Em vừa cười vừa quay lại lấy hàng cho tôi. Hôm nay em mặc bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt. Chất vải khá mỏng và cái cổ cũng rộng nữa. Thế nhưng càng rộng lại càng thấy tiếc và bực mình, vì cái chỗ để xà bông tắm nó lại ở phía sau. Hay là mình mua thêm cái gì để ở phía trước này nhỉ, như thế thì có thể được nhìn ngực em rồi. Nhưng nhìn lại mấy món đồ để ở phía trước thì toàn thấy là nước mắm, hành, tỏi, dầu ăn… Chả lẽ tôi lại hỏi mua nước mắm. Vậy là ko được chiêm ngưỡng bộ ngực của em rồi. Nhưng ko được cái này thì lại được cái kia. Lúc em cúi xuống, cái quần mỏng bện chặt lấy cặp mông căng tròn và đầy đặn của em, hằn rõ đường chạy của 2 cái viền mép quần lót bé xíu chạy ngang qua mông rồi chụm lại ở khu vực trọng điểm. Cái chỗ trọng điểm ấy phồng phồng và hơi nhô lên đầy khiêu khích. Ôi trời ơi, ước gì mình đủ can đảm lao đến, lột phăng hai lớp quần đáng ghét kia ra, rồi đưa lưỡi vào cái chỗ phồng phồng đó mà liếm láp, rồi nhét thẳng cái cục cứng ngắc đang dựng đứng trong quần tôi đây vào cái khe trinh nguyên đó mà dập liên hồi cho thỏa nỗi khao khát và ao ước bấy lâu. Nhưng thôi, cứ từ từ, ngày đó, rồi sẽ tới mà… Em đừng hòng thoát khỏi tôi….

Em dịu dàng trao bánh xà bông tắm cho tôi. Tôi hỏi em:

- Anh hỏi thật em nhé, em đứng cạnh anh nãy giờ, có ngửi thấy mùi gì lạ ko?

- Hi, là sao ạ?

- Là vì từ hôm đi đón em gặp nước mưa đến nay, anh đã tắm đâu.

Em nhăn mặt và lè lưỡi ra trông thật đáng yêu khi nghe tôi nói vậy.

- Khiếp, anh bẩn thế. Thế đi làm các chị ở công ty ko đuổi anh về à?

- Bẩn anh cũng chịu được, bị các chị đuổi về anh cũng chịu được, nhưng nếu mất đi cái mùi đang đi theo bên người anh thì anh sẽ tiếc lắm, thế nên hai hôm rùi ko dám tắm.

- Mùi gì mà lại quan trọng với anh vậy?

- Là mùi của cái người mà cách đây hai hôm anh đón người ta ở trường học về ý…

- Anh xấu lắm, ko nc với anh nữa…

Em lại cười và mặt lại đỏ bừng, rồi chạy tọt vào trong. Ko hiểu sao những lúc em ngượng ngùng thì trông em lại càng quyến rũ và ngọt ngào hơn. Giá như em cứ dạn dĩ, cứ dễ dãi, có khi tôi lại ko khao khát em nhiều đến như thế, tôi lại ko dành nhiều thời gian và công sức cho em như thế…

Tối hôm đó, tắm xong, cơm nước xong, ngồi một mình trên căn phòng trống vắng, tôi bỗng thấy buồn ghê gớm. Tôi cảm nhận rất rõ sự cô đơn của mình, của một thằng lúc nào cũng có đàn bà bên cạnh, của một thằng đã từng phá bao nhiêu cái màng trinh, từng lên giường với bao nhiêu cô gái nhẹ dạ ngây thơ… Thế nhưng một người đàn bà thực sự để tôi chia sẻ thì tôi mới chỉ có một người. Nhưng người đó đã rời xa tôi hơn 4 năm nay rồi. Ngày xưa, tôi đã yêu em bằng tất cả tình yêu đầu đời trong sáng. Trong sáng đến nỗi hơn một năm trời yêu nhau tôi vẫn chưa phang em, trong sáng đến nỗi xung quanh tôi có bao nhiêu là gái mà tôi ko hề mảy may để ý đến họ, tôi sợ làm em buồn, sợ bị tiếng là kẻ phản bội em… Nhưng hồi có em tôi ngoan ngoãn bao nhiêu thì từ khi em xa tôi, tôi hư hỏng bấy nhiêu, tôi lao vào những cuộc tình chóng vánh, xem đàn bà như thú vui, và ngày càng sa vào cái vòng luẩn quẩn đó… Để đến bây giờ đây, tôi vẫn mang trong lòng nỗi cô đơn mà ko chia sẻ cùng ai được, và cũng sẽ ko ai hiểu được. Tôi ước gì Bống sẽ là chốn dừng chân của tôi, nhưng có lẽ khả năng đó là ko nhiều. Vì việc dừng chân, giờ đây ko nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa. Trong những em tôi đã lừa, cũng có nhiều em dễ thương và đáng yêu đâu có kém gì Bống, nhưng họ cũng đâu có thể níu tôi lại được. Có lẽ tình yêu thật sự của tôi đã dành hết cho người yêu đầu tiên, và tôi cũng ko biết, liệu tình yêu như vậy có còn ko, và nếu còn thì bao giờ nó trở lại…

Tối nay tôi thực sự muốn được đi dạo với Bống. Và tôi cầm điện thoại lên nhắn tin cho Bống.

- “ Bống à, đang học bài hay đang làm gì vậy? Hôm nay đi học vui ko?”

- “ Hi, anh à. Em đang đọc truyện, hôm nay ko học bài. Em đi học thì hôm nào cũng vui. Còn anh thì sao? Hôm nay đi làm vui chứ?”

- “ Ko, hôm nay đi làm mệt lắm, căng thẳng, chả có gì vui cả. May là cuối cùng anh cũng có được niềm vui đầu tiên trong ngày”

- “ Vậy sao, là gì vậy?”

- “ Là được nhìn thấy em, được nói chuyện với em đó. Dù công việc có mệt mỏi, căng thẳng đến nhường nào, nhưng chỉ cần được nhìn thấy em, được nói chuyện với em thôi, thì với anh đó sẽ vẫn là một ngày thật vui và hạnh phúc, em hiểu ko?”.

- “Sao lại lạ thế? Em ngốc nghếch lắm! chả hỉu gì đâu”

- “ Ừm, đâu phải chỉ mình em ngốc đâu, anh cũng ngốc mà. Anh ngốc nên ko biết làm sao để người ta hiểu rằng anh rất quan tâm đến người ta, rất vui khi được nói chuyện với người ta, rất muốn được quan tâm, chăm sóc cho người ta…”

………… Sau tin nhắn ấy là một sự im lặng, có lẽ phải đến 15p. Chưa bao giờ em trả lời tin của tôi chậm như thế. Có lẽ tin nhắn vừa rồi tạo nên cho em những suy nghĩ hay cảm xúc gì đó khiến em băn khoăn chăng? Tôi cũng ko biết nữa…

- “Sao em im lặng? Anh trót nói gì khiến em ko vui à? Nếu vậy anh xin lỗi”

- “ Ko, anh chưa làm gì khiến em ko vui cả. Ngược lại, tất cả những gì anh đã làm khiến em rất xúc động. Nhưng em thấy sợ và cũng bối rối khi chưa bao giờ được quan tâm và đón nhận sự quan tâm như thế từ một người con trai nào cả. Trong chuyện tình cảm em còn ngốc nghếch lắm, em sợ mình chưa đủ lớn để chịu đựng những phức tạp và phiền muộn trong chuyện tình cảm. Anh hiểu ko?”

……..

Lại một khoảng im lặng nữa. Nhưng lần này, sự im lặng được tạo nên bởi tôi. Những suy nghĩ và lời nói vừa rồi của em thực sự khiến tôi suy nghĩ. Liệu tôi có quá khốn nạn khi tiếp tục lừa gạt em ko? Và rồi sau khi tôi đạt được mục đích rồi, sau khi tôi mang theo tình yêu, mang theo sự trong trắng, và mang theo cả niềm tin của em cao chạy xa bay tận chân trời, tôi sẽ để lại cho em những gì? Nước mắt, nỗi đau, sự tuyệt vọng…?

Nghĩ là nghĩ thế, nhưng tôi biết là tôi ko thể dừng lại. Cái bản chất khốn nạn và sở khanh đã ăn sâu vào máu của tôi. Các bác đừng chửi tôi và đừng khuyên tôi dừng lại, vì đây là chuyện kể lại sau khi mọi việc đã an bài, ko phải là tôi đang tường thuật trực tiếp nên những lời khuyên, những lời chửi của các bác ko có thể mang lại sự trong trắng cho Bống, ko thể mang lại niềm tin cho em ấy, ko thể lau nước mắt cho em ấy, và càng ko thể mang lại sự thanh thản cho tôi.

Tôi lại cầm máy và nhắn tin cho em như kịch bản đã định sẵn:

- “ Tự nhiên anh thấy buồn và muốn được gặp em quá, đi dạo với anh một lát nhé? Đi bộ thôi, và gần gần đây thôi, ko về muộn đâu. Được ko?”

- “ Để em xem đã, ko biết chị em có cho đi ko nữa”

- “ Thì em cứ nói là qua nhà bạn có tí việc là được mà, chắc là chị sẽ ko khó khăn đâu, nha? Anh đợi em ở đầu ngõ đấy”.

- “Ừm, thui được rồi, nhưng một lát thôi đấy, em ko về muộn được đâu”…

Chỉ chờ có thế, tôi bật dậy, mặc vội cái áo phông vào. Định cởi cái quần ngố ra để mặc quần dài nhưng thôi. Đi dạo mà, mặc quần ngố cho mát, vẫn lịch sự chán… Với lại cái lịch sự và cái tốt đẹp của người ta nó toát ra từ bên trong, từ đáy lòng, chứ đâu có xuất phát từ ống quần đâu mà phải so đo ống dài với ống ngắn, phải ko các bác…

Tôi lạch cạch tắt điện, khóa cửa, rồi hối hả bước xuống cầu thang. Là bước xuống cầu thang thôi, nhưng là bước lên một nấc mới trong kế hoạch chiếm đoạt trọn vẹn em Bống đáng yêu…

Tôi đợi em dưới gốc cây xi đầu ngõ. Cách xóm trọ của tôi một khoảng đủ xa để em có thể nhìn thấy tôi và đủ để mọi người ko nhận ra là tôi và em đang hẹn nhau. Tôi thì ko việc gì phải tránh, nhưng có lẽ em còn ngại, tôi nên nghĩ và tránh cho em sẽ tốt hơn. Gần xóm tôi có một cái ao, à ko, phải gọi là cái hồ mới đúng. Thực ra khái niệm giữa cái hồ và cái ao đôi khi cũng rất mơ hồ và hao hao. Thôi thì gọi là hồ cho lãng mạn. Vì thực sự cái hồ rất đẹp, êm đềm, nước lúc nào cũng xanh ngắt, nhưng ko phải xanh vì da trời, xanh vì nước trong mà xanh vì rong rêu, vì các loại tảo, váng. Nhìn xa thì thấy nó có một vẻ đẹp nhẹ nhàng và man mác nhưng nhìn gần thì lại thấy toàn là rác. Nhưng đêm nay, tôi thấy thực sự nó rất đẹp. Có phải vì tâm trạng của một kẻ chờ đợi và háo hức khiến cho cái hồ đẹp hơn thường lệ chăng?

Tôi đứng dưới gốc cây xi già và ngóng về phòng em. 5 phút rồi vẫn chưa thấy em đâu. Hay chị em ko cho đi nhỉ? Đang băn khoăn thì thấy tin nhắn của em:

- “ Đợi em chút nhé,em nấu xong tí cháo cho chị đã”

Sao chị phải ăn cháo nhỉ? Ốm à? Thảo nào lúc tối thấy nằm trên gác xép ko thò mặt xuống. Mà bà chị này chẳng thấy chồng con gì cả, liệu có phải thiếu vitamin T nên ốm ko? (Đố các bác biết vitamin T là vitamin gì? Nếu hỏi các em gái ngây thơ thì 100% các em sẽ nói là vitamin Tình, các em thực dụng sẽ nói là vitamin Tiền, còn tôi, ở đây tôi muốn nói là vitamin Tinh, hay gọi đầy đủ là Tinh trùng).

Vậy là tôi lại dựa vào gốc cây và chờ đợi. Ngày xưa có truyện “Ôm cây đợi thỏ”, còn tôi thì đang ôm cây đợi bống. Cái hồ này cũng ko ồn ào lắm, thỉnh thoảng có vài người đi dạo quanh quanh và mấy cái xe phóng vù qua. Tôi quan sát thấy một đôi có vẻ rất tình cảm, tay trong tay, vai kề vai, mông chạm mông, lững thững rảo bước. Lúc họ ngang qua tôi, tôi thấy cả những tiếng cười rúc rich, những tiếng thủ thỉ tình yêu mà họ trao cho nhau. Nhìn họ rất hạnh phúc, nhưng là nhìn thôi, còn thực sự ra sao thì chưa thế chắc được. Bởi hạnh phúc ko phải là cái bạn nhìn thấy, mà là cái bạn cảm thấy. Liệu đằng sau nụ cười kia có phải là những toan tính, bàn tay của thằng kia đang nắm tay con bé kia thật tình cảm và trong sáng, nhưng biết đâu trong đầu nó đang rất muốn điều khiển cái tay thò vào bên trong cái áo ngực, luồn vào trong cái quần lót của con bé ấy… Rồi sau khi đã đạt được mục đích rồi thì thằng đó lại lặn mất tăm, rồi con bé tuyệt vọng quá sẽ lao xuống cái hồ này tự tử…? Tất cả chỉ là giả thuyết, nhưng cũng có thể là sự thực. Vì thế cái hạnh phúc, cái nụ cười trên môi hai đứa nó cũng có thể là thực, có thể là giả tạo… Vậy nên, bạn ko thể nhìn ai đó và nói rằng người đó đang hạnh phúc…

……

- Anh, làm gì mà cứ nhìn hai người họ chăm chú vậy?

Câu nói của em làm tôi giật mình. Thì ra mải nhìn hai đứa trai gái đi qua mà tôi ko biết là em đã ra..

- Hi. Em ra rồi à.

- Vâng, anh đợi em lâu chưa?

- Ờ, cũng ko lâu lắm, chỉ khoảng hơn hai chục năm

- Hi, anh lại trêu em…

………

Rồi tôi và em sánh bước chầm chậm trên con đường nhỏ uốn lượn ven hồ. Em ko nói gì, và tôi cũng ko nói gì. Có lẽ cả tôi và em đều đang muốn im lặng để cảm nhận thật rõ và trọn vẹn nhất cái cảm giác mà hai đứa đang có. Cái khoảnh khắc tôi đã mong đợi từ lâu và giờ tôi đang từ từ trải nghiệm nó. Còn em, chắc cũng đang xốn xang với những cảm xúc lạ lẫm, với lần đầu tiên được sánh vai rất gần một người đàn ông, trong một khung cảnh êm đềm, bình lặng và huyền ảo nhường này…

Mấy cây liễu già rũ rượi ẻo lả đang soi bóng xuống mặt hồ. Mấy ngọn đèn vàng công suất nhỏ bố trí khá xa nhau khiến cho ánh sáng ở hồ thật mờ ảo. Nó đủ sáng để người ta có thể nhìn thấy và tránh những chỗ lồi lõm, ghồ ghề trên mặt đường, nhưng đủ tối để hai người đi cạnh nhau không thể nhìn thấy được những vết sẹo, những nếp nhăn trên da mặt nhau, thứ ánh sáng ấy giống như một lớp phấn trang điểm hoàn hảo, như một bức ảnh được xử lý qua photoshop, khiến cho Bống đã đẹp lại càng trở nên tinh khiết và hoàn hảo hơn.

Bống mặc chiếc quần sooc ngắn bó sát làm tôn lên cặp đùi thon thả và trắng ngần của em. Cái áo phông mỏng manh căng lên bởi bộ ngực đầy đặn. Đặc biệt, hôm nay Bống không buộc tóc đuôi gà nữa, em để mặc cho tóc buông xõa trên bờ vai và nhẹ bay bay trong gió. Mùi thơm trên tóc em, trên ngực em, trên từng cm của cơ thể em làm tôi như mê dại. Tôi ko biết em dùng dầu gội gì, dùng sữa tắm gì, nhưng tôi muốn Chúng tôi đi khá sát nhau, và đôi lúc ko biết là vô tình hay cố ý, bờ vai của hai đứa chạm nhau. Mỗi lúc như thế, tôi lại run lên, một cảm giác rất khó tả. Tôi biết là Bống cũng đang có những cảm xúc như tôi, thậm chí còn nhiều hơn tôi sau mỗi lần vai hai đứa chạm nhau như thế. Bởi tôi là một thằng dạn dĩ, đã bao lần làm tình và mê đắm trong những cuộc truy hoan. Còn em, em chỉ là một cô bé non nớt, ngây ngô, chưa một lần nắm tay, chưa một lần gần gũi với bất kì người đàn ông nào, chưa từng nếm trải một vòng tay ôm siết, một nụ hôn cháy bỏng…

Chúng tôi cứ bước thật chậm, thật chậm, chậm như thể sợ rằng cái cảm giác lâng lâng đang có sẽ vụt qua mất…

Nhưng tôi ko thể để sự im lặng kéo dài mãi được, phải phá vỡ nó đi thôi…

- Em này, trước đây anh cứ nghĩ…

- Nghĩ gì ạ…?

- Nghĩ rằng em buộc tóc đuôi gà là xinh nhất, rằng kiểu đó là hợp với em nhất. Nhưng giờ thì anh thấy ko phải thế, em xõa tóc cũng rất xinh…

- Hi, anh lại trêu em. Thường thì em thích buộc lên cho gọn gàng và mát, nhưng hôm nay vừa gội đầu xong, tóc chưa khô hẳn nên ko buộc được.

- Thế theo em tóc anh buộc lên hay xõa xuống sẽ đẹp hơn? - tôi hỏi em và chỉ vào cái đầu đinh ngắn cũn cỡn của tôi.

Em cười giòn tan sau câu hỏi của tôi:

- Đầu anh hả? cạo trọc là đẹp nhất…

Cả 2 chúng tôi lại cười thật vui vẻ. Quả thực, nói chuyện với Bống tôi thấy rất thoải mái. Tôi đã tạm thời quên đi cảm giác cô đơn trước đó. Chúng tôi cứ thế đi, và những câu pha trò của tôi, những lời đáp dí dỏm của em làm cho tiếng cười lúc nào cũng tràn ngập giữa em và tôi…

- Mình nghỉ chân một tí nhé?

Tôi nói rồi dừng lại bên chiếc tường bao quanh bờ hồ được xây khá xinh xắn. Em cũng dừng lại và đừng cạnh tôi. Chúng tôi dựa vào tường và mắt thì hướng ra mặt hồ lung linh êm đềm trong ánh đèn mờ ảo. Gió thổi nhè nhè khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn, mang theo những lấp lánh từ ngọn đèn vàng dàn trải ra cả mặt hồ nên thơ. Sóng ở mặt hồ thì êm đềm là thế, nhưng sóng trong lòng tôi thì đang cồn cào và dữ dội, và mang theo những ham muốn tột cùng, ham muốn được sở hữu em, được ôm chặt lấy em, áp bộ ngực căng tròn của em và ngực tôi, ham muốn được tận tay xoa vào cặp mông tròn lẳn, đầy đặn và mềm mại kia, ham muốn được cắn lên đôi môi chum chím và ngọt ngào đầy kiêu sa kia… ham muốn nhiều lắm.

Đột nhiên, tôi ngửa mặt lên trời một lúc khá lâu. Thấy thế, Bống tò mò hỏi:

- Anh làm gì vậy?

- Anh đang đếm sao.

- Vậy à? Thế anh đếm được bao nhiêu ngôi sao?

- Nhiều quá, anh chịu ko đếm hết được. Nhưng anh biết ngôi sao nào đẹp nhất đấy.

- Đâu, ngôi nào đẹp nhất, chỉ em xem nào.

Em nói rồi cũng ngửa mặt lên trời giống như tôi

- Em ngửa mặt lên làm gì, ngôi sao đẹp nhất ko ở trên đó đâu.

- Vậy ở đâu?

- Nó đang ở ngay cạnh anh mà, là em đấy.

- Anh thật là, lúc nào cũng trêu em được.

- À, mà vừa rồi em bảo phải nấu cháo cho chị? Chị em ốm à?

- Dạ vâng, chị em hơi mệt. Em phải nấu cháo và cả sắc thuốc cho chị nữa.

- Chị em có mệt lắm ko?

- Dạ ko sao đâu, thỉnh thoảng chị em vẫn bị thế mà, chỉ cần sắc thuốc uống là một hai hôm sẽ khỏe lại thôi.

- Ừm, đúng là ốm thì cũng mệt thật đấy, nhưng được em chăm sóc cũng thích. Giá mà anh ốm cũng được em chăm sóc thì anh muốn ốm ngay bây giờ, và ốm mãi ko thôi.

- Hứ, ai thèm chăm sóc cho anh chứ. Anh mà ốm ngay bây giờ thì em quẳng anh xuống hồ cho cá ăn luôn.

- Anh đâu có dễ dàng để cho cá ăn thịt anh chứ, trừ khi đó là cá…

- Cá gì?

- …cá bống

Em lại cười thật thánh thiện. Bờ vai em rung lên sau mỗi lần pha trò của tôi. Bờ vai ấy kề sát vai tôi, và tôi có thể cảm nhận được sự rung động ấy. Bờ vai tôi thì không rung, nhưng trái tim tôi thì thực sự đang nhảy loạn xạ. Các bác thử nghĩ xem, trong một đêm huyền diệu như thế, bên cạnh một cô bé mới lớn, trẻ trung, ngây thơ và ngon lành như thế, có thằng đàn ông nào mà ko run lên ko?

Chúng tôi vẫn kề vai bên nhau, tựa vào bức tường bao xinh xắn đó, và mắt thì cùng hướng ra mặt hồ mênh mang. Trong giây phút đó, tôi thật sự muốn tiến thêm một bước nữa, tôi muốn nắm tay em…

Tôi cố tình đưa bàn tay tôi dần dần tiến về phía thành trên của cái tường bao xinh xắn, nơi bàn tay em đang đặt hững hờ trên đó. Gần lắm rồi, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là chạm tới bàn tay em rồi. Sao tôi run thế nhỉ. Cố lên nào…

Kể cũng kì lạ, một thằng đàn ông bao năm lăn lộn trên tình trường, nếm trải đủ loại đàn bà con gái như tôi đây mà giờ lại đang run bần bật khi định nắm tay một người con gái, nó giống như cảm giác hồi hộp và run khi lần đầu xem phim sex….

Tôi vẫn đang nhích thêm từng cm, chỉ còn tí tẹo nữa thôi, tôi quyết định lấy hết can đảm để nắm lấy tay em. Bỗng nhiên…

- Mình về đi anh

Câu nói của em khiến tôi bừng tỉnh. Trời đất ạ, bực mình quá. Đúng lúc quan trọng nhất thì… Giá mình nhanh tay hơn tí nữa thì có phải là…

- Nói chuyện với anh thêm lát nữa đi, còn sớm mà…

- Nhưng em đi lâu chị sẽ lo đấy, để hôm khác…

- Vậy 5 phút nữa thôi, nhé?

Em ko nói gì, thế là tốt rồi, im lặng là đồng ý mà. Và tôi quyết tâm, trong mấy phút ít ỏi còn lại, phải thực hiện cho xong mục tiêu đề ra hôm nay…

- Bống à

- Dạ

- Lúc tối, tự nhiên anh thấy buồn và mệt mỏi quá, nhưng được đi dạo với em, được nói chuyện với em, anh thấy thoải mái và vui lắm, chẳng còn sự mệt mỏi và buồn chán nữa. Lúc nào anh cũng nghĩ đến em, cũng muốn được gặp em. Ngày nào ko được nhìn thấy em, anh thấy rất trống vắng và rất nhớ. Hãy cho anh được quan tâm, lo lắng cho em, mang đến cho những niềm vui và chia sẻ với em những nỗi buồn, được ko em?

Có vẻ như lời bày tỏ đột ngột của tôi làm cho em bối rối. Ánh mắt ngại ngùng của em quay về phía mặt hồ xa xăm để lảng tránh đôi mắt da diết của tôi đang xoáy vào tận tim gan em. Em ko nói gì, nhưng tôi biết em đang bối rối và hồi hộp. Ko bỏ lỡ thời cơ thuận lợi ấy, tôi đưa tay ra nắm chặt lấy tay em. Thao tác của tôi quá nhanh khiến em ko kịp phản ứng gì. Trong tích tắc, bàn tay mềm mại và xinh xắn của em đã nằm gọn trong bàn tay cứng cáp của tôi. Tôi siết thật chặt như ko muốn cho em chạy thoát…

- Trả lời anh đi, được ko em?

- Em… Em…

Trong lúc em còn đang ấp úng vì câu hỏi dồn dập của tôi thì tôi đã nhanh tay giật mạnh và kéo em thật nhanh về phía tôi. Tay còn lại vòng qua em em và siết thật chặt. Vậy là em đang ở trong vòng tay tôi. Tôi đang được ôm em sao? Trời ạ. Tôi đã chờ đợi giây phút này, chờ đợi cảm giác này từ lâu lắm rồi, tôi biết là nó rất tuyệt nhưng ko ngờ lại tuyệt đến như thế. Người em thật mềm mại, thơm phức. Bộ ngực căng tròn của em áp sát vào người tôi, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được tim em đang đập liên hồi, cảm nhận được người em đang run lên, cảm nhận được từng hơi thở của em gấp gáp, hổn hển…

Em khẽ đưa tay lên định đẩy tôi ra, nhưng sao mà đẩy được khi tôi đã vòng luôn cả cánh tay còn lại của mình siết em chặt hơn. Em chống cự yếu dần, có thể vì em biết có chống cự cũng ko chống nổi, hoặc có thể em đã mềm nhũn, ko còn sức chống cự nữa…

Tôi cứ ghì chặt lấy em như thế, rất lâu, rất lâu, chính xác là bao lâu thì tôi cũng ko biết nữa. Giữa một ko gian êm đềm tĩnh lặng, bên bờ hồ lung linh êm đềm, dưới anh đèn vàng nhạt nhòa mờ ảo, hai thân xác, hai trái tim thổn thức vẫn đang lặng im ghì chặt lấy nhau…

- Anh yêu em…

Tôi thì thầm vào tai Bống rồi lại càng ôm em chặt hơn. Tôi luồn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của em, rồi áp mặt vào áng tóc mượt mà êm đềm ấy mà hà hít cái mùi thơm quyến rũ ngây ngất mà tôi thèm khát và ao ước bấy lâu. Nhưng cái bản tính tham lam của tôi khiến tôi ko muốn dừng lại ở đó. Đôi môi khô rát vì thèm khát của tôi chuyển dần từ ngọn tóc tới chân tóc, rồi bò xuống da đầu. Tôi hôn dần, hôn dần xuống phía chân tóc mai, xuống đuôi lông mày, rồi lần mò tới bầu má tròn trĩnh và mịn màng của em. Em khẽ rùng mình và quay mặt xoay đi hòng tránh né đôi môi đầy khao khát ấy. Nhưng vừa quay đi được một đoạn thì nó đã bị chặn lại bởi một bàn tay khác của tôi. Bàn tay ấy không chỉ có nhiệm vụ ngăn chặn hành động xoay mặt để tránh né của em, mà hơn thế nữa, nó còn tác động thêm một lực rất dứt khoát khiến đầu em ko những ko thể quay đi mà còn bị xoay ngược lại vị trí cũ. Vậy là hai bàn tay của tôi, một thì đang luồn vào tóc, một thì áp vào má của em và xoay thật mạnh. Chỉ chờ có thế, đôi môi tôi ập nhanh vào môi em và mọi thứ dường như quay cuồng, như có một luồng điện chạy qua khiến toàn thân tôi bủn rủn. Nhưng dù bủn rủn thì hai bàn tay tôi vẫn phải ghì thật mạnh, và môi tôi thì vẫn tham lam bện chặt lấy hai bờ môi mềm mại căng mọng của em. Tôi mút thật mạnh, thật lâu như để thỏa nỗi thèm khát đã chất chứa trong lòng bao lâu nay… Bống đã mềm nhũn trong tay tôi, và sức kháng cự của em bây giờ xấp xỉ bằng không.

Bỗng một ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt hai chúng tôi, rồi tiếng động cơ xe máy gầm rú lướt qua chỗ chúng tôi. Tiếng động ấy, ánh sáng ấy như đánh thức em, như lôi em ra khỏi cõi đê mê mà tôi vừa dìm em xuống. Em ngậm chặt miệng lại, rồi bất ngờ đưa 2 tay lên đẩy mạnh tôi ra xa…

- Mình về thôi, muộn rồi…

Em nói rồi lập tức quay bước thật nhanh, ko thèm nhìn tôi, ko thèm đợi tôi, như muốn trốn chạy, như muốn đi xa khỏi một thứ gì đó mà em cho là rất sai trái, rất tội lỗi mà em đã trót mắc phải…